Tạ Phu Nhân Em Trốn Không Thoát Khỏi Anh Đâu

Chương 57

Chương 57

Lúc Tạ Bách An nói câu này rất nhỏ, hơn nữa Tạ Minh Thành đang xem hợp đồng, vẫn chưa thể để tâm được.

Tạ Bách An vốn định lại gọi thêm một lần nữa, nhưng cậu bé hơi há mồm lại đóng lại, thuận tiện đóng cửa sổ xe.

Tạ Minh Thành nghe thấy động tĩnh, ánh mắt nhìn về phía cậu bé, nói: “Sai vậy?” “Không có việc gì, bố” Vừa lúc lúc này, đèn xanh sáng lên, chiếc xe chậm rãi rời khỏi nhà hàng kia.

Tạ Bách An tâm thở dài một hơi, không biết tại sao cậu bé không muốn bố tới gần dì xinh đẹp.

Cho dù dì xinh đẹp kia rất rất có thể là mẹ của cậu bé.

Cũng không biết kết quả xét nghiệm bên kia đã có chưa…

Tạ Bách An càng nghĩ càng lo lắng, cậu bé vất vả lắm mới lấy được tóc của em gái, sợ bị bố phát hiện, cho nên cậu bé còn cố ý lén lút đưa đi chỗ khác xét nghiệm.

Tâm trạng của Tạ Bách An vô cùng thấp thỏm, nếu Trúc Nhã thật sự là em gái của cậu bé, vậy thì dì xinh đẹp kia sẽ là mẹ của cậu sao?

Tạ an vừa chờ mong lại có chút bất an.

“Con suy nghĩ cái gì” Chợt nghe thấy giọng nói của bố, Tạ Bách An thiếu chút nữa bị dọa.

Tạ Minh Thành nhìn vẻ mặt chột dạ của nhóc con, rất có hứng thú buông hợp đồng xuống, nhìn chằm chằm cậu bé, nói: “Nói đi, vừa nấy con đang suy nghĩ cái gì?

“Không có gì.” “Nói dối” Tạ Bách An có chút bực bội, dứt khoát nói: “‘ phải là con ruột của bố không?” Hỏi xong, Tạ Bách An liền cảm thấy chính mình đã hỏi một vấn đề vô cùng ngu ngốc.

Quả nhiên, bố trực tiếp nhìn sang chỗ khác, căn bản không muốn để ý tới cậu bé.

Tạ Bách An rầu rĩ không vui khẽ nhéo đùi.

Bên kia, sau khi đám người Diệp Mai Hoa ăn một bữa cơm vô cùng ngượng ngùng, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi, cũng không đợi Lục Bách Thiên mở miệng nói, cô lập tức dẫn Trúc Nhã đang vui vẻ và Dương Ngọc San trở về nhà.

Lục Bách Thiên nhìn biểu cảm nhẹ nhõm của Diệp Mai Hoa, ngực anh ấy hơi đau nhói.

Sau khi đợi bọn họ đi, Lục Bách Hoa cẩn thận nói: “Anh trai, quan hệ giữa anh và chị gái tiên nữ đó không chỉ là bạn học thôi phải không?” Lục Bách Thiên cười khổ một tiếng, nói: “Bách Hoa, đừng hỏi quá nhiều. Lục Bách Hoa nghĩ nghĩ, bỗng nhiên nhớ tới trước kia anh trai bị đưa ra nước ngoài là bởi vì hình như anh ấy có một đoạn tình cảm không được người trong gia tộc xem trọng, chẳng lẽ…

“Anh trai, anh thích chị gái tiên nữ” Lời nói thẳng thắn của Lục Bách Hoa làm Lục Bách Thiên dở khóc dở cười, anh ấy gõ gõ cái trán của cô ấy, nói: “Có những lời có thể biết nhưng không thể nói ra” Lục Bách Hoa che lại cái trán, tủi thân nói: “Anh, nhưng mà bọn chú cả sẽ không đồng ý đâu.” Nghe vậy, ánh mắt Lục Bách Thiên dần dần u ám, nói: ‘Anh đã từng vì gia tộc thỏa hiệp một lần” Mà kia một lần trả giá kia, là nguyên nhân của tất cả đau khổ mà anh phải chịu hiện tại.

Anh sẽ không làm sai lầm phạm lần thứ hai.

Về đến nhà, sau khi Diệp Mai Hoa dỗ Trúc Nhã đi ngủ, lúc đi đến phòng khách đã thấy Dương Ngọc San đang chờ cô.

Diệp Mai Hoa tự biết không có cách nào tránh khỏi sự thẩm vấn của Dương Ngọc San, cô chủ động kể một ít chuyện lúc trước cho cô ấy nghe.

Dương Ngọc San vốn dĩ còn rất thích Lục Bách Thiên, rất xem trọng anh ấy, nhưng khi biết được gia thế của anh cùng với chuyện sáu năm trước một đi mà không lời từ giã, tức khắc cảm thấy phản cảm.

“Mai Hoa, gia thế cậu ta như vậy, không có khả năng sẽ chấp nhận một người dẫn theo đứa con như em”.