Tạ Phu Nhân Em Trốn Không Thoát Khỏi Anh Đâu

Chương 46

Chương 46: Đấu khẩu với mẹ kế

Diệp Mai Hoa đưa Trúc Nhã trở lại bệnh viện, bác sĩ kiểm tra lại một lần nữa để đảm bảo mọi chuyện không sao, cuối cùng cô cũng thở phào nhẹ nhõm.

Cơ thể của Trúc Nhã hiện đã ổn định, bác sĩ đề nghị Diệp Mai Hoa có thể đưa về nhà để hồi phục, dù sao thì trẻ con ở độ tuổi này rất nhạy cảm và ở trong bệnh viện lâu không có lợi cho sự phát triển về tinh thần.

Y tá đã nhiều lần nhìn thấy cô bé bí mật chùm kín trong chăn mà khóc. Diệp Mai Hoa cảm thấy đau lòng khi nghe điều đó, cho tới bây giờ Trúc Nhã chưa bao giờ tỏ ra không vui trước mặt cô.

Để đưa Trúc Nhã về nhà, cô ấy nhất định phải giải quyết một số việc.

“Cô muốn dọn ra ngoài?” Vu Thúy Bình cảm thấy không thể tin nổi.

“Đúng vậy, tôi đã tìm được nhà, Trúc Nhã có thể xuất viện về nhà nghỉ ngơi, tôi phải chăm sóc con bé.”

“Cô nghĩ tôi sẽ đồng ý sao?” Vu Thúy Bình tỏ vẻ khinh thường, như thể không coi lời nói của Mai Hoa là gì.

Diệp Mai Hoa không hề tức giận mà lạnh nhạt nói: “Tôi sẽ hoàn thành các thủ tục xuất viện, nhà cũng đã tìm được rồi.

Chúng tôi sẽ sớm chuyển ra khỏi nhà thôi.”   lệp Mai Hoa, cô có biết mình đang nói gì không?”

“Dì Vu, thời gian vừa rồi đã làm phiền dì phải lo lắng” Dứt lời, Diệp Mai Hoa lên lầu và chuẩn bị thu dọn đồ đạc.

“Đứng lại cho tôi!”

“Dì Vu, dì còn chuyện gì muốn nói sao?”

“Ở lại đây cho tôi, Trúc Nhã để lại trong bệnh viện là ổn thỏa rồi, còn mang nó trở về làm gì! Tôi kêu cô đến gặp con bé   chứ không phải để cô mang con bé đi!” Diệp Mai Hoa cười khinh khỉnh xoay người lại nói: “Dì Vu, đì đừng ép tôi. Nếu dì còn ép tôi, đến đường cùng tôi không biết sẽ làm ra chuyện gì đâu” Vu Thúy Bình trong lòng chợt cảnh giác và nói: “Tôi đây là lo cho lợi ích của chính cô thôi. Cô nghĩ mình có đủ khả năng nuôi một đứa con gái bị bệnh nặng không?”

“Sẽ không phiền tới dì phải lo lắng đâu, chỉ cần dì không xen vào là được.”   Như vậy sao được!

Diệp Mai Nhung hôm qua đã gọi điện tới khóc lóc kể rằng Tạ Minh Thành gần đây đã nghi ngờ cô ta, dường như muốn điều tra lại những gì xảy ra sáu năm trước. Nếu có gì sai sót trong thời điểm này, toàn bộ sự thật sẽ bị phơi bày!

Không thể được! Nói gì đi chăng nữa cũng không thể để Diệp Mai Hoa dọn ra ngoài! Nhất định phải đặt cô ta trong tâm kiểm soát!

Khuôn mặt của Vu Thúy Bình trở nên lạnh lùng và bắt đầu buông những lời đe dọa: “Diệp Mai Hoa, mặc dù cô không muốn gọi tôi là mẹ, nhưng tôi cũng coi cô như con gái của tôi. Trúc Nhã dù gì cũng là cháu gái của tôi. Tôi làm điều đó là vì lợi ích của chính cô. Cô dù sao cũng phải biết quý trọng nó, nếu không…” Diệp Mai Hoa không ngần ngại hỏi lại: “Nếu không thì thế nào?” Vu Thúy Bình có hơi sững sờ một chút, không ngờ cô lại thẳng thắn như vậy, lúc này bà ta không nhịn nữa mà nói: “Nếu không nghe lời thì cô coi chừng đấy, dù sao không phải lúc nào cô cũng có thể giữ được con bé bên mình, không phải sao?” Diệp Mai Hoa cười nhạt nói: “Dì Vu, dì đang uy hϊếp tôi à?”

“Cô là một đứa trẻ thông minh đấy” Nếu như lúc trước vào giai đoạn khó khăn nhất, có thể cô ấy còn bị uy hϊếp. Nhưng bây giờ, không còn gì ngoại trừ việc phải thẳng thắn đối mặt, cô ấy không muốn tiếp tục nhượng bộ thêm nữa.

Nhượng bộ sẽ chỉ làm cho mọi thứ tồi tệ hơn, mà cô ấy, ngoại trừ mất đi Trúc Nhã còn lại cái gì cũng không đáng sợ bằng.

“Dì Vu, tôi có một đoạn ghi âm muốn cho dì nghe” Diệp Mai Hoa rút điện thoại ra bấm play, không ngờ ngày hôm đó cô đã thu âm lại tất cả.

Vu Thúy Bình nghe xong thì gương mặt liền biến sắc.

“Mẹ kế bày mưu đưa con gái riêng đang làm gái bán hoa vào trong nhà. Dì làm được như vậy là quá may mắn đấy, thật sự khiến người ta được mở mang tầm mắt!”