Chương 43: Tình Cờ Chạm Mặt
Diệp Mai Hoa ngạc nhiên nhìn theo hướng mà Trúc Nhã chỉ, cô quả nhiên nhìn thấy Tạ Minh Thành trên xe bước xuống.
Cách xa như vậy nhưng cô vẫn cảm nhận được đối phương đang vô cùng tức giận, gương mặt âm trầm lạnh lùng. Cô biết hiện tại không nên trêu chọc người đàn ông này, liền ôm chặt Trúc Nhã, cố tình nép mình vào đám đông để tránh né.
“Mẹ, chúng ta không chào chú đẹp trai sao?”
“Chú ấy đang bận rồi”
“Chú đẹp trai hình như không vui.” Diệp Mai Hoa không biết nên khóc hay cười, dáng vẻ khó chịu của Tạ Minh Thành ngay cả con gái cô cũng nhận ra rồi.
“Đừng lo, chú đẹp trai thi thoảng vẫn hay thế mà” Cho dù cười thì vẫn trông vô cùng lạnh lùng. Diệp Mai Hoa rất sợ Tạ Minh Thành, bởi vì ngày hôm ấy trước khi rời đi, câu mà anh nói với cô chính là “Tôi sẽ tìm ra chân tướng mà cô vẫn luôn giấu diếm” Thanh âm như vang vọng từ địa ngục khiến cô chẳng rét mà run, hơn nữa đối phương còn nhắc đến cả khách sạn Hoa Sen. Đây chính là khách sạn mà năm đó cô bị Diệp Mai Nhung gài bẫy.
Diệp Mai Hoa nhớ như in, Diệp Mai Nhung dùng danh nghĩa bạn thân đem cô rời khỏi bữa tiệc, hơn nữa trong rượu còn bỏ thuốc, sau khi quăng cô cho hai tên lưu manh liền nhanh chóng rời khỏi hiện trường. Tuy rằng cô tránh thoát được hai tên khốn khϊếp kia nhưng lại không thể thay đổi vận mệnh bị cưỡng bức của mình, vì lẽ đó cô mới oán hận Diệp Mai Nhung nhiều đến như vậy.
Diệp Mai Hoa hít sâu một hơi, cố gắng trấn tỉnh bản thân.
Hiện tại cô cần tính toán thật cẩn thận từng chút một, chậm rãi giăng lướt, khiến Diệp Mai Nhung từng bước tiến tới vực sâu vạn trượng kia.
Chỉ có điều, cô không rõ vì lí do gì mà Tạ Minh Thành lại biết chuyện xảy ra ở khách sạn Hoa Sen năm đó? Lẽ nào đối phương lúc ấy cũng có mặt tại hiện trường, hơn nữa còn trông thấy cô? Tạ Minh Thành muốn dùng chuyện này để uy hϊếp cô sao? Không thể nào, dựa vào thân phận anh ta hiện tại, cần uy hϊếp cô làm gì cơ chứ?
Diệp Mai Hoa cảm thấy đầu mình như muốn nứt ra, bất chợt một suy nghĩ vô cùng táo bạo hiện lên trong đầu. Rất có thể, Tạ Minh Thành chính là người đàn ông đã phát sinh quan hệ với cô vào đêm đó. Nhưng rất nhanh Diệp Mai Hoa liền gạt loại chuyện này ra khỏi đầu.
Tạ Minh Thành vừa có gia thế vừa có vẻ ngoài, muốn loại phụ nữ nào mà chẳng được? Làm gì có chuyện đối phương sẽ lên giường với một cô gái chẳng biết từ đâu nhảy ra, lai lịch bất minh. Chưa kể, ngay cả những cô gái đến từ gia đình danh giá còn khó đến gần anh ta nữa là đằng khác. Quan trọng nhất, Tạ Minh Thành mang danh nghĩa chồng của Diệp Mai Nhung, cô tuyệt đối phải tránh xa.
Bởi vì Tạ Minh Thành điều động rất nhiều vệ sĩ nên khiến cho khách đến nơi này tham quan vui chơi bắt đầu hoang mang, nhỏ giọng nghị luận.
“Bọn họ từ đâu đến vậy?”
“Nghe nói đang tìm người đấy”
“Tìm người? Tìm ai mà hùng hổ cỡ này, dọa tôi sợ chết khϊếp”
“Hình như là tìm một đứa nhỏ. Tôi nghĩ chắc gia đình giàu có nào đấy vô tình làm lạc con nên mới cuống cuồng đi kiếm” Diệp Mai Hoa nghe vậy liền nhíu mày. Con của Tạ Minh Thành, chính là đứa nhỏ ngoan ngoãn lại hiểu chuyện tên Tạ Bách An kia sao? Nhìn gương mặt đầy giận dữ của đối phương, cô đoán chắc tám phần mười là chuyện liên quan đến đứa nhỏ. Cô cúi đầu, cảm thấy lo lắng.
“Mẹ ơi, chú đẹp trai đang đi về phía mẹ kìa” Diệp Mai Hoa vội vàng ngẩng đầu, cô nhìn thấy Tạ Minh Thành đang từng bước tiến lại gần cô. Mà dáng dấp đối phương quá mức khí thế dọa người, ai nấy đều tự động tránh sang một bên, cô hoàn toàn chẳng còn đường chạy trốn. Tạ Minh Thành trông thấy cô liền cau mày.
“Sao cô lại ở đây?”
“Chú đẹp trai! Đã lâu không gặp!” Trúc Nhã vui vẻ gọi Tạ Minh Thành. Nhìn thấy gương mặt rạng rỡ như đóa hoa trước mắt, biểu cảm trên gương mặt anh mới hòa hoãn đôi chút. Diệp Mai Hoa chần chừ hồi lâu mới khẽ hỏi.
“Có phải…Bách An biến mất rồi không?”
“Ừm, tt Tạ Minh Thành vừa nghe đến tên con trai liền đanh giọng.
Diệp Mai Hoa nhanh chóng phản ứng, ngay lập tức hỏi lại.
“Bách An đang ở trong công viên?” Tạ Minh Thành gần đây, đôi mắt lóe lên vẻ trách cứ.