Các họ hàng thân thích đều nghiêng về phía Kỳ gia mà nịnh bợ Kỳ Lạc. Chỉ có cha Du vẫn luôn một mình một bên, luôn thanh cao tự tại. Dường như cả đời ông chỉ sống trong sách và trên bục giảng.
Ông nói, con người đều có lí tưởng sống riêng, dù là con gái đi chăng nữa cũng không cần phụ thuộc vào bất kì ai.
Bản thân muốn gì thì phải chính mình nỗ lược để đạt được thành quả, đừng luôn mong chờ vào việc người khác cho mà hãy nghĩ cách để đạt được nó. Ai có con gái cũng đều muốn cho con mình một cuộc sống giàu có nhưng tuyệt đối không phải là cho cuộc sống sinh hoạt giàu về vật chất, mà cần cho cô có đoạn thời gian tự gánh vác cuộc sống của mình, để có thể mở mang tầm mắt, đi nhìn đi nghe đi học hỏi để có thể làm phong phú nội tâm bản thân và làm tinh thần chịu khổ cường đại hơn. Ông nói rất nhiều chuyện, nguyên nhân chính là muốn giáo dục cô, tiếp thêm dũng khí cho cô giữ vững lý tưởng muốn đi Băng thành mà cự tuyệt Kỳ Lạc.
Cô muốn đi Băng thành sống, cô thích đại học Băng thành, cô thật ra chưa từng nghĩ mình sẽ đến một thành phố xa lạ nhưng vì cô muốn tự mình học tập chuyên nghiệp để có thể đi tìm nhân sinh mà bản thân mong muốn.
Nhưng kỳ thật, tất cả đó đều chỉ là cô lấy cớ bởi bản thân cô hiểu rõ nhất là cô muốn cách xa Kỳ Lạc.
Cô đã nhận ra mối quan hệ của cô và Kỳ Lạc đang đứng bên bờ vực sâu chỉ cần một bước nhỏ sẽ rơi xuống vô phương cứu chữa, bốn năm trước phát sinh sự kiện kia, chỉ có thể có một lần, không thể lại có lần tiếp theo.
Cho nên Du Linh năm đó cảm thấy đó thời điểm cô nên cùng Kỳ Lạc giữ khoảng cách, bởi vì cô đã 16 tuổi, cô sẽ tự hỏi một ít về bản thân, còn có quan hệ với anh một ít vấn đề.
Không thể nghi ngờ, việc cô cùng anh phát sinh quan hệ, là xảy ra vấn đề, vấn đề ở chỗ hai người đã thân cận quá mức cho phép.
Bọn họ hai người từ nhỏ đến lớn, vẫn luôn gắn bó bên nhau, từ sinh hoạt, học tập, vòng bạn bè.
Bọn họ không có bất kì khe hở nào, anh làm Du Linh cảm thấy cả đời chính mình đều sẽ cùng người đàn ông tên Kỳ Lạc trói chặt ở bên nhau.
Nhưng người thiếu niên luôn là tham luyến điều mới mẻ, đặc biệt là sau khi xảy ra sựu kiện 4 năm trước kia, Du Linh liền không nghĩ lại cùng Kỳ Lạc tiếp tục thân mật khăng khít nữa.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, bốn năm trước có một đêm kia, sẽ có đêm thứ hai, và mọi thứ sẽ không thể vãn hồi.
Cô thử đem mối quan hệ của anh em họ trở về như bình thường, giống như bao cặp anh em họ bình thường khác, sau khi lớn lên ai bận việc người ấy, hai người ở hai bên bán cầu có cuộc sống của riêng mình, ngày thường có thể tâm sự, quan tâm tình hình gần đây của nhau.
Lại là không nghĩ tới, cô trực tiếp đem Kỳ Lạc biến thành một quả bom nổ chậm.
Anh đối với cô thật sự tốt, cô muốn kéo dài khoảng cách giữa hai người, nhưng anh lại không nghĩ, thậm chí chủ động xin xuất ngoại, muốn mang theo cô cùng nhau đi.
Du Linh không biết vào buổi tối của bốn năm trước, anh có nhớ hay không, nếu nhớ thì nhớ rõ hay ít, trong thâm tâm cô thật sự không hề mong sự kiện kia phát sinh, hôm đó cô đơn thuần muốn cùng anh uống say, căn bản cái gì đều không nhớ rõ.
Nhưng nếu hai người cứ tiếp tục thân thiết như cũ, lại cùng đi nước ngoài, bên người không có một người quen, Kỳ Lạc cùng cô hoàn toàn không hề cố kỵ, khó mà đảm bảo được sẽ không phát triển ra việc lung tung rối loạn gì.
Cho nên Du Linh đánh chết cũng không đi theo Kỳ Lạc đi ra nước ngoài, đây mới là nguyện nhân chân chính khiến cô không muốn đi theo Kỳ Lạc xuất ngoại.
Tất nhiên, đối với bên ngoài, cô nói chính mình muốn tự đi làm, không muốn phụ thuộc vào Kỳ Lạc.
Vì lấy cớ này, Chu Khoái Khoái châm chọc Du Linh, nói cô cùng ba cô giống nhau làm ra vẻ, người có tiền, có tiện nghi như vậy vì cái gì mà không chiếm? Huống chi Du Linh muốn cái gì, Kỳ Lạc liền cho cái đó, dù cô muốn hái sao trên trời, chỉ cần nói tốt với Kỳ Lạc, Kỳ Lạc liền sẽ lấy sao cho cô.