Gả Cho Anh Trai Đại Nhân

Chương 10: Chúng ta không còn nhỏ (hơi H)

Bờ môi nóng bỏng, mang theo hơi thở quen thuộc của anh thổi quét qua môi và răng của Du Linh, cả người cô bị Kỳ Lạc vây hãm ở cửa xe, đôi mắt trở nên mê man.

Anh dùng lưỡi để cậy mở khớp hàm cô, đầu lưỡi ẩm ướt liền trượt vào trong khoang miệng, Du Linh cố gắng lui lại phía sau nhưng cái ót đã bị đè lại ở trên cửa sổ kính của xe ô tô.

Kỳ Lạc từng tấc lại muốn đoạt thêm nữa, anh nhắm hai mắt lại, trằn trọc chà đạp môi cô, cũng không biết hôn bao lâu, mới chịu rời đi một chút, vươn ra ngón tay, dùng lòng bàn tay lau đi vệt nước trên đôi môi ửng hồng, trán tự trên trán cô, nói nhỏ:

“Làm cho em tự do bốn năm, đã bao giờ để cho người khác như vậy hôn em chưa?”

Du Linh mất đi năng lực tự, giống như bị anh thao túng, ngoan ngoãn đáp lại hai chữ, “Không có”, sau đó nỗ lực hô hấp ổn định, không dám để anh nghe thấy tiếng tim đập của cô.

Cô khả năng, bởi vì đã trưởng thành... Có nhu cầu sinh lí bình thường, cho nên mới bởi vì cái hôn cửu biệt trùng phùng của anh mà làm qυầи ɭóŧ chính mình một mảng ẩm ướt.

Trước kia không có như vậy, cô khi còn nhỏ tính tình phi thường lãnh đạm, mặc dù anh hôn cô thời gian ở trường, cô nói không cảm giác, liền tuyệt đối không có bất luận cảm giác gì.

Khi còn nhỏ ngây thơ, cho nên hạ thể khô khốc đến lợi hại.

Hiện tại lại là ướt lợi hại.

Du Linh thực mê mang, cô cũng đã 20 tuổi, lần được tính là có kinh nghiệm duy nhất chính là cùng... Hiện tại rốt cuộc tại sao lại như vậy a?

Không lẽ cô nên tìm cho mình một người bạn trai?

Miễn cho bản thân cô đối với người nào đó sinh ra ý tưởng không nên có, hoặc sinh ra chút ảo tưởng không thực tế.

Du Linh đang miên man suy nghĩ, Kỳ Lạc lại áp môi xuống, lưỡi anh mang theo nước miếng tiếp tục càn quấy trong miệng cô, hơi thở nặng nề của người đàn ông thổi quét qua mặt Di Linh, khiến cô rõ ràng cảm nhận được một tia tìиɧ ɖu͙© trong đó.

Cô không thở nổi, anh lại hoàn toàn không cho cô thời gian thích ứng, ở trong miệng cô công thành đoạt đất, xung quang cô tràn đầy hơi thở mát lạnh của anh.

Du Linh tự nhiên nhớ tới buổi tối bốn năm trước, đó là đêm điên cuồng cùng đau đớn, nam căn thô cứng và nóng như lửa của anh......

Cô rũ lông mi, đột nhiên ngẩng lên nhìn anh, đôi mắt giống như hai phiến cửa nhỏ, đáy mắt có chút kinh hoảng thất thố, cô bắt đầu phục hồi lại tinh thần, liều mạng giãy giụa, muốn đẩy Kỳ Lạc đang đè ở trên người cô ra.

Không đúng, đây là không đúng, những việc khi còn nhỏ của hai người có thể là thể hiện tình cảm anh em tốt, nhưng giờ đã trưởng thành, không thể cũng không nên lại làm lại cái loại trò chơi hôn hôn này.

Thật giống như, thật giống như bọn họ cửu biệt gặp lại, hôn môi với nhau.

Du Linh trong mắt có chút đau đớn, cô sợ hãi.

Kỳ Lạc hôn cô, trằn trọc ở trên cánh môi cô, khôg chịu dừng lại.

Cuối cùng thấy cô thật sự là giãy giụa lợi hại, đôi mắt hàm chứa băng lanh lẽo, anh lui một bước về sau, rời đi môi cô.

Cô giơ tay, dùng tay áo sơ mi bịt kín môi mình lại, nhìn Kỳ Lạc bằng ánh mắt ngậm nước, dậm chân nói:

“Anh, chúng ta không còn nhỏ!”

Bởi vì trưởng thành, mọi thứ không hề giống như khi còn nhỏ, khi còn nhỏ có thể không chỗ nào cố kỵ cho nhau chơi trò hôn hôn, đầu lưỡi anh tiến vào cũng không sao cả.

Chính là, chính là bốn năm trước phát sinh sự việc kia, Du Linh đã cùng anh phát sinh quan hệ, hành vi này không giống mọi người nên cần được ngăn lại.

Nếu không một khi không thể vãn hồi, lại sẽ diễn ra sự việc giống như buổi tối hôm đó.

Mà sự việc phát sinh vào buổi tối hôm đó là không đúng, anh em như thế nào lại có thể được phát sinh quan hệ thân mật, cô biết đó là điều thực không nên.

Đó là bí mật của Du Linh, đồng thời cũng gõ lên cho Du Linh hồi chuông cảnh báo, làm cô hiểu rằng, hành vi thân mật của anh em họ cần phải có giới hạn lại.