*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Thứ 6, một chiều mưa rơi tầm tã, nhưng thật may mắn là trước lúc Ngân Hà tan học trời đã bớt mưa một chút, chỉ còn lại vài hạt mưa lất phất bay bay. Ngần Hà che chiếc ô nhỏ trong suốt đi trên con đường ướt đẫm nước mưa, cảnh vật xung quanh như được nước mưa gội rửa thành một màu đẫm nước, mờ mịt mà lại tươi mới.
Cũng đã được một tuần từ lúc cậu và Lam Nguyệt Minh gặp nhau, tối đó Ngân Hà cầm trên tay cây son dưỡng hương dâu ngắm nghía mãi không thôi, trong lúc cứ ẩn ẩn một cỗ xúc động không nói nên lời, cỗ xúc động ấy làm Ngân Hà cứ suy nghĩ mãi nhưng vẫn không biết nó là gì, cậu nhóc lăn lộn trên giường, ngay cả chiến đội siêu nhân mà cậu vẫn thích phát lại trên ti vi Ngân Hà cũng chẳng có hứng xem.
Ngân Hà tự hỏi không biết Lam Nguyệt Minh về nhà có bị cha mắng không, nhìn là biết lão cha của cô rất nghiêm khắc, Lam Nguyệt Minh tính tình phản nghịch như vậy mà trước mặt cha cô cũng phải 'lui binh' tỏ vẻ vô hại. Nếu ông ấy biết tối qua con gái của ông ấy ở cùng một chàng trai cả đêm trong khách sạn không biết ông ấy có nổi điên lên , đến tìm cậu hỏi tội hay không nữa.
Nghĩ đến chuyện đó Ngân Hà liền kìm không được, sợ đến độ vã mồ hôi lạnh. Vậy là kể từ hôm đó tối nào Ngân Hà cũng gặp ác mộng, trong mộng Lam Húc Toàn cha của Lam Nguyệt Minh hiện ra với khuôn giận dữ như muốn ăn tươi nuốt sống Ngân Hà, trên tay ông cầm một con dao mổ lợn to đùng đầy máu, miệng thét ra lửa hỏi tội Ngân Hà, nói cậu hủy đi thanh danh con gái ông chết không hết tội. Còn Dương Hiếu Nghĩa mà Ngân Hà đã âm thầm đặt cho cái biệt danh A Hoàng thật sự biến thành A Hoàng nhà thím Ninh đầu thôn cậu.
A Hoàng kỳ thực là một con chó to, cả người lông chỗ có chỗ không vì bị ghẻ trông rất lam nham, đã vậy nó còn rất xấu tính, rất hay bắt trộm gà vịt nhà người khác, còn đặc biệt rất ghét Ngân Hà, lúc nào thấy Ngân Hà đi ngang qua cũng nhìn cậu chằm chằm, có lúc còn cắn đứt dây trói, rượt Ngân Hà chạy trối chết, Ngân Hà cũng vì vậy đặc biệt không thích nó.
Trong mơ, Dương Hiếu Nghĩa của A Hoàng hòa là một thể, đầu hắn vậy mà lại mọc trên thân của A Hoàng, chằm chắm nhìn cậu rồi bất ngờ đùng một cái vồ lấy Ngân Hà. Ôi! Thật sự quá là kinh dị.
Giấc mơ rõ ràng thực đến độ làm Ngân Hà giật bắn cả người thức dậy ở giữa đêm thì không dám ngủ lại vì sợ sẽ mơ thấy. Ngân Hà thật sự có xúc cảm khóc không ra nước mắt.
Còn cái người mà đã gián tiếp gây nên ác mộng triền miên không dứt của Ngân Hà là Lam Nguyệt Minh thì hiện tại thật nhởn nhơ, nhàm chán nằm xem phim bộ ăn khoai tây chiên, thỉnh thoảng còn cười hô hố vỗ đùi đen đét khi tới mấy phân đoạn hài hước, nào có thì giờ quan tâm đến người bạn nhỏ đang vì sai lầm tùy hứng của cô mà ngày ngày đều ăn không ngon, ngủ không yên đến độ héo hon gầy mòn kia đâu.
Mà kỳ thực cũng không phải là do Lam Nguyệt Minh quá mức vô tâm là do tình thế đẩy đưa. Lúc đầu cô về nhà mới sực nhớ áo khoác của Ngân Hà vẫn còn nằm trong túi đồ của cô, vốn muốn mang trả lại cậu nhưng lại chẳng biết cách liên lạc, đến hỏi tài xế Trương thì ông ấy bảo lúc đó cậu nhóc yêu cầu dừng xe ngoài đường lớn nên thành thực ông cũng không biết địa chỉ chính xác của Ngân Hà.
Lam Nguyệt Minh cũng thực lo lắng, đối với cậu nhóc khờ khạo thuần khiết này cô có chút lưu tâm, nhưng được đến ngày thứ hai thì bị mớ công việc ở công ty dập cho bù đầu, mãi mới có được vài giờ rãnh rỗi nằm xem phim bộ nên cô nhất quyết phải tận hưởng cho đã mới được, đành phải lãng quên Ngân Hà trong giây lát thôi.
Ngân Hà gặp ác mộng liên tiếp vài ngày, nhác thấy cũng chẳng ai đến tìm mình hỏi tội hay gây chuyện nên cũng bớt sợ hơn hẳn, tần xuất gặp ác mộng cũng giảm đi rõ rệt.
Ấy vậy mà chưa vui vẻ được bao lâu thì mấy chuyện xui xẻo lại ập tới, tiếp tục vấn an Ngân Hà. Cậu khóc không ra nước mắt, bi thiết mãi không thôi.
Ngân Hà rầu rĩ suốt dọc đường đưa tay kéo kéo quai cặp, cúi gầm mặt mà bước, chưa được vài bước thì đã đâm sầm vào một người. vốn thấy đường vắng nên cậu mới ngẩn ngơ trong giây lát không ngờ mình thế mà lại đâm trúng vào người khác. Ngân Hà liền cuống quýt, ngẩng đầu lên muốn xin lỗi ai ngờ lại bắt gặp một gương mặt quen thuộc mà cậu muốn tránh xa nhất.
"Đi đâu mà vội vàng thế hả nhóc? Chẳng phải tao đã bảo mày phải đợi tao rồi hay sao?"
Tên con trai mà Ngân Hà vừa va phải rõ ràng là cố tình chắn đường cậu, cố tình để Ngân Hà va vào ngực mình, nhìn thấy rõ vẻ sợ sệt của cậu liền giảo hoạt cười một cái.
Trên người hắn mặc một bộ đồng phục y hệt của Ngân Hà, nhìn số hiệu chỉ thêu trên ngực trái thì rõ ràng là cũng lớp. Hắn cao hơn Ngân Hà một chút, gương mặt đẹp trai với đôi mắt một mí hẹp dài cao ngạo, hắn đứng trong mưa, cả người đã có chút ướt, mấy lọn tóc trên trán rũ xuống nhỏ nước, bất quá hắn chẳng quan tâm hệt như một vị công tử quý tộc không hề chứa bất cứ thứ gì trong mắt, lúc nào trưng ra một vẻ bất cần đời. Trên mặt hắn dán một miếng băng keo cá nhân họa tiết hoạt hình, khóe miệng còn có chút thâm tím hiện tại đang giảo hoạt nhếch lên đầy thâm ý, hẳn là chiến tích còn sót lại sau một trận ẩu đả.
Thấy Ngân Hà muốn bỏ trốn tên con trai liền đưa túm chặt lấy quai cặp cậu kéo về, xấu xa cười một cái.
"Con mồi mà Lam Anh Kỳ tao đã nhắm vào thì nhất định không có cơ hội trốn thoát đâu. Nhóc con, biết điều thì ngoan ngoãn một chút."
Lôi Ngân Hà vào một con hẻm nhỏ, Lam Anh Kỳ đẩy cậu một cái thật mạnh vào tường, dùng ánh mắt của lang sói đăm đăm mà nhìn cậu.
Ngân Hà bị đẩy mạnh, ngay cả dù trong tay cũng rớt xuống, chẳng mấy chốc tóc cậu đã bị mấy giọt mưa dội xuống làm cho ướt đẫm, dính bết vào mặt. Lúc này mặt cậu tái mét, mắt kính cũng bị nước mưa làm cho mờ đυ.c, thoạt nhìn chật vật không thôi.
Nếu Ngân Hà lường trước được sự việc như hiện tại sẽ xảy ra, hôm nay cậu nhất định sẽ không mang 'Hải Đường' đến trường. Hải Đường là một trong số những cô búp bê của Ngân Hà, da trắng mắt hạnh, môi hồng diễm lệ cùng mái tóc đen tuyền hơi xoăn cô vận trên người một chiếc đầm dạ hội màu đỏ hệt như một mỹ nhân có nét đẹp pha lẫn giữa hiện đại và trung cổ.
Chính là mấy bữa nay Ngân Hà không ngủ trưa được nên quyết định mang 'Hải Đường' cùng với một ít vải lên trường, định buổi trưa sẽ cắt may cho Hải Đường một bộ váy mới. Vậy là sau khi dùng bữa trưa, Ngân Hà hí hửng mang theo Hải Đường cùng dụng cụ lên lên sân thượng trường, lúc đi cậu đã rất cẩn thận bỏ mọi thứ vào một chiếc túi nên không ai phát hiện cả.
Sân thượng trường buổi trưa trống vắng có chút nóng nực nhưng lại đặc biệt yên tĩnh, Ngân Hà thực thích, quyết định tìm một góc khuất ngồi xuống, bắt đầu đo đo may may.
Hải Đường giống hệt như cái tên của mình diễm lệ mà gần gũi nên Ngân Hà luôn chọn cho cô những màu sắc sặc sỡ nhưng lại không quá lạ lẫm, như đỏ, trắng đơn thuần, không kết hợp thêm gì. Chẳng mấy chốc một chiếc váy suông thanh nhã vừa có hơi hướng cổ đại lại vừa hiện đại xa hoa đã dần thành hình, vậy mà cố tình ngay lúc này lại bị Lam Anh Kỳ trông thấy.
Ngân Hà lúc đó đang chăm chú không phát hiện ra là có người đang tiến lên sân thượng, mãi có đến khi cảm thấy trước mặt mát rượi, bị một bóng đen lắm kín thì cậu mới ý thức được bản thân đang bị người khác nhìn chằm chằm.
Lam Anh Kỳ hệt như hiện tại, xấu xa nhìn cậu, mở miệng mắng hai chữ 'Biếи ŧɦái'.
Sau đó thì một chuỗi trò chơi 'mèo đuổi chuột' liền diễn ra. Cứ hở Ngân Hà đi đến đâu là Lam Anh Kỳ sẽ theo cậu đi đến đó, gọi cậu 'biếи ŧɦái' này nọ.
Tên này ở trường cậu vốn là tiếng xấu đồn xa, đánh nhau cúp tiết gì cũng có hắn, vốn là chẳng ai muốn vì một đứa vừa chuyển đến như cậu mà đi đắc tội hắn.
Nhìn nhìn người trước mặt, Ngân Hà không kềm chế được bất giác nuốt một ngụm nước bọt, lấy hết can đảm bắt đầu nói chuyện.
"Cậu...cậu muốn gì?"
Lam Anh Kỳ liếʍ liếʍ khóe miệng, lại xấu xa cười một cái.
"Cũng chẳng có gì đặc biệt, chỉ muốn đấm mày một cái."
"Vì...vì cái gì chứ? Mình rõ ràng đâu có làm hại gì cậu."
"Ai nói mày không làm hại gì đến tao thì tao không được đánh mày? Tao chính là nhìn mày không thuận mắt, muốn đánh mày đấy có được không?"
Hắn nói đến đây gương mặt liền mất đi ý cười, nghiêm túc mà mở miệng hệt như những thứ hắn nói không phải là mấy lời lẽ ngông cuồng mà chính là những điều hợp lý lẽ đúng đến không thể đúng hơn.
Hiện tại Lam Anh Kỳ Đang rất chán, hắn chính là gần đây tìm không ra đồ chơi mới, mấy đứa côn đồ choai choai giờ nhác thấy bóng hắn là chạy biết không chút vết tích làm hắn truy lùng mệt chết cũng không ra. Mấy đứa thanh niên chăm chỉ trên trường lại vờn không được, nếu chúng báo lên trên, vị kia mà biết hắn 'xác định' là cái chắc.
Lam Anh Kỳ đang ủ rũ một bên thì vừa hay tóm được tên nhóc nhìn độc một vẻ ngu ngơ này. Hay lắm, có đồ chơi mới, Lam Anh Kỳ hắn nhất định không khách ký, nghĩ đến đây hắn không kềm chế nổi nhếch môi một cái.
"Cậu thật...thật vô lý."
"Cảm ơn đã quá khen. Nhưng đánh một đứa biếи ŧɦái như mày thì cần gì lý do chứ."
"Cậu...cậu."
"Cậu cậu cái gì? Cứng họng rồi? Không còn gì để nói? Con trai mà đi chơi búp bê không biếи ŧɦái thì còn là gì?"
"Tôi không có... Tôi không biếи ŧɦái! Đó là sở thích, không phải biếи ŧɦái."
"Còn cãi cố."
Lam Anh Kỳ thoát một cái tung ra một đấm về phía Ngân Hà. Đấm này vừa vặn rơi trúng lên khóe miệng cậu, làm nó rỉ máu.
Ngân Hà đau đớn té nhào ra đất nức nở vài tiếng, không kềm chế được mà trào nước mắt. Hiện tại trời đang mưa, nước mắt cậu cùng nước mưa đồng dạng trong suốt thật sự có chút không phân biệt được.
Lam Anh Kỳ vẫn không buông tha cho cậu, tiến đến nắm tóc Ngân Hà lôi cậu dậy, chỉ thấy đôi mắt to tròn khuất sau gọng kính đỏ lên. Lam Anh Kỳ vậy mà tuyệt nhiên không thương tiếc. Hắn ha hả cười lên một cách đầy khoái chí.
"Haha, khóc rồi. Vừa đánh một cái đã khóc, hệt như một đứa con gái. Để tao xem mày có thứ gì để chứng minh bản thân là con trai không nhé!"
Nói rồi hắn vươn vuốt sói đến kéo vén quần áo Ngân Hà, ngay cả cặp sách cũng bị hắn giật tung ra đất, đồ bên trong cũng bị xổ ra. Ngân Hà kinh hoảng vùng vẫy kịch liệt, muốn đánh trả. Nhưng Ngân Hà càng vùng vẫy bao nhiêu thì lại càng làm con thú đang nổi máu trong người Lam Anh Kỳ điên cuồng bấy nhiêu. Lúc đầu hắn chỉ định đùa dai một chút, nhìn thấy biểu tình sợ hãi của Ngân Hà hắn thật thích, nhưng càng đùa lại càng cảm thấy không dừng lại được. Cứ như một chiếc xe đang tuột dốc không phanh, không ngừng xé gió lao về phía trước, không chút kềm hảm.
Đang trong lúc lôi kéo, Lam Anh Kỳ vô tình ngã vào người Ngân Hà, hít phải một chút hương vị trên người cậu, 'thật ngọt, thật ngọt' hệt như đang đứng giữa một nhà máy sản xuất bánh kẹo, mang một vị ngọt đầy hoài niệm.
Ngân Hà thấy Lam Anh Kỳ đang hăng máu đột nhiên lại trở nên im lặng vừa hít vừa ngửi cậu hệt như chó con, nỗi sợ hãi chỉ có tăng chứ không giảm. Cậu dùng hết sức đẩy Lam Anh Kỳ, muốn đứng dậy ly khai lại bị hắn lần hai túm về.
"Này! Mày dùng nước hoa sao?"
Đột nhiên Lam Anh Kỳ lại mở miệng nói một câu chẳng liên quan, đăm đăm nhìn về phía cậu, làm Ngân Hà có chút đỡ không nổi.
"Một! Một chút."
"Haha, quả nhiên là biếи ŧɦái, con trai chẳng ai dùng mùi ngọt như vậy cả. Mùi của mày cứ như mời gọi người khác đến đập mày vậy."
Hắn vừa nói xong liền vồ tới lần nữa, đem Ngân Hà đẩy ngã xuống nền đất còn bản thân đè lên trên người cậu. Lam Anh Kỳ dùng một tay kìm hai cánh tay bé nhỏ đang vùng vẫy của Ngân Hà lêи đỉиɦ đầu cậu, tay còn lại nắm chặt lấy cằm Ngân Hà, bắt cậu phải nhìn thẳng vào hắn. Lam Anh Kỳ giảo hoạt cười, đưa lưỡi liếʍ liếʍ chiếc răng nanh của bản thân. Cơn mưa làm da của hắn trở nên trắng bệch, mà đôi môi thì lại đỏ hồng. Một chuỗi động tác kia làm hắn thoạt nhìn trông thật giống một tên ma cà rồng siêu đẹp trai vừa tóm được một con mồi, đang định mở miệng đánh chén, thỏa mãn cơn khát máu.
Trong lúc Ngân Hà đang liên tưởng về cảnh một ma cà rồng đang hút máu một cô gái thì Lam Anh Kỳ vậy mà lại cúi xuống, đưa tay che miệng cậu, lại kéo cổ áo cậu xuống, một ngụm cắn mạnh vào chiếc cổ trắng nõn không tì vết kia. Hắn dùng sức không hề nhẹ, 'phập' một phát làm Ngân hà đau đến xanh mặt, muốn hét cũng không được vì hiện tại tay Lam Anh Kỳ đang che kín miệng cậu làm âm thanh phát ra có chút hàm hồ.
Mắt Ngân Hà lúc này cực đỏ, chứa đầy vẻ bi thương, đau đớn, nước mắt cũng vì thế mà ầng ậc trào ra hòa cùng nước mưa lạnh toát.