Chờ Hàn Trí xử lý vết thương của Thẩm Lan và bôi thuốc quấn băng cho hắn xong thì cả ba người đều mồ hôi đầy đầu như mới đánh nhau với ai.
Thẩm Lan đau đến run người, hắn siết chặt tay, gân xanh trên trán nổi lên, cắn răng không rên một tiếng.
"Cậu ấy không được gây tê nên tối nay vết thương chắc chắn sẽ đau đến nỗi ngủ không yên." Hàn Trí nói với Lâm Uyên Dương và Thẩm Lan: "Nếu muốn ngủ thì cậu cứ bảo Lâm Uyên Dương nện vào gáy cậu một cú để ngất xỉu là được."
Thẩm Lan nghe nói còn muốn đánh hắn ngất xỉu thì lập tức run rẩy, yếu ớt phẫn nộ chỉ trích: "Bác sĩ gì mà chút y đức cũng không có."
"Haha," Hàn Trí nhe răng cười: "Lâm Uyên Dương chưa nói với cậu à? Trước kia tôi học giải phẫu đấy."
"Ê, uy hϊếp ai thế," Thẩm Lan ở sau lưng Lâm Uyên Dương rụt cổ một cái, hắn nuốt khan, "Trước kia tôi còn học lập địa thành Phật đây này."
Hàn Trí cười vui vẻ, hắn cởi găng tay đầy máu rồi nhìn ghế sa lon và thảm của Lâm Uyên Dương, tiếc nuối nói: "Ghế này tiếc thật......"
Lâm Uyên Dương phóng khoáng nói: "Nếu cậu thích thì cho cậu đấy."
Hàn Trí nghe xong liền đau lòng hối hận nói: "Anh mà nói sớm thì tôi đã đem cậu ấy xuống đất phẫu thuật rồi."
Thẩm Lan: "......"
Thẩm Lan: "???"
Lâm Uyên Dương cũng cười, đôi mắt cong cong, lông mi khẽ rung động.
Hàn Trí cũng không nói đùa nữa, hắn thu dọn hòm thuốc của mình rồi bảo Lâm Uyên Dương: "Tôi đi đây, ngày mốt tới thay thuốc."
"Ừ." Lâm Uyên Dương nói: "Tôi tiễn cậu." Y quay lại nhìn Thẩm Lan: "Cậu ở đây chờ tôi một lát nhé."
Thẩm Lan khẽ gật đầu.
Hàn Trí và Lâm Uyên Dương một trước một sau đi ra ngoài, hắn nháy mắt với Lâm Uyên Dương: "Đây là tình nhân của anh à?"
Lâm Uyên Dương cắm đầu đi phía trước, một lát sau y mới dùng một loại ngữ khí có chút bối rối nói với Hàn Trí: "Hắn là cảnh sát......"
Hàn Trí nghe vậy thì bước chân lập tức dừng lại, sau đó sửng sốt nói: "Đây...... là kịch bản gì thế?"
Lâm Uyên Dương nói: "Viên đạn mà cậu thấy lẽ ra phải nằm trên người tôi, hắn...... đỡ đạn cho tôi."
Hàn Trí trầm mặc một hồi, "Anh định làm gì với cậu ta?"
"...... Không biết." Lâm Uyên Dương nhăn mũi.
Hàn Trí nhìn chằm chằm vào cổ Lâm Uyên Dương: "Hai ngươi lên giường rồi đúng không?"
Lần đầu tiên Lâm Uyên Dương cảm thấy mặt mình nóng lên, y sờ mũi không nói gì xem như thừa nhận.
"Đời này của anh thật viên mãn, ngay cả cảnh sát cũng dám ngủ." Hàn Trí dừng một chút rồi chân thành nói: "Nhưng anh vẫn phải cẩn thận một chút, đừng dẫn sói vào nhà, nhóm lửa trên thân."
"Tôi biết," Lâm Uyên Dương nói: "Hắn tới được mấy tháng rồi nhưng chưa bao giờ cố ý tiếp cận tôi, cũng không bán tin tình báo, hành động gì cũng chẳng có." Trên mặt y hiếm khi lộ vẻ mờ mịt: "Cậu nói xem rốt cuộc hắn muốn làm gì?"
"Ha," Hàn Trí nói đùa: "Nói không chừng là vui đến nỗi quên cả trời đất."
Lâm Uyên Dương không lên tiếng, sau đó lại hỏi, "Thương tích của hắn khoảng bao lâu mới lành?"
"Ít nhất cũng phải nửa tháng." Hàn Trí nói.
Hai người bên ngoài cũng không nói lâu lắm, Thẩm Lan đang ở trong nhà, Lâm Uyên Dương tiễn người ra cổng liền quay vào.
Lâm Uyên Dương bước vào phòng khách thì thấy Thẩm Lan đang dựa trên ghế sa lon.
Quần áo Thẩm Lan bị Hàn Trí cắt nát, lúc này lộ ra tấm lưng trần trụi, eo thon phẳng lì tạo thành một đường vòng cung ưu mỹ, bờ mông tròn trịa ưỡn lên ngạo nghễ, đùi vừa thẳng vừa dài......
Lâm Uyên Dương đột nhiên hoàn hồn, y đang nghĩ gì thế này......
Hiện giờ Thẩm Lan đang cố gắng hít sâu, vết thương thoa thuốc phía sau bắt đầu đau như có người đang lấy dao xẻo thịt hắn.
Giờ hắn nghĩ lại mới thấy sợ, Thẩm Lan tự nhủ có lẽ mình quá may mắn nên viên đạn kia chỉ ghim vào thịt, nếu lệch đi một chút ghim vào chỗ khác thì có thể hắn đã tàn phế, còn nếu đen đủi hơn thì chết ngay tức khắc.
Thẩm Lan là một người rất hững hờ, mặc kệ làm gì cũng đều tỏ vẻ cà lơ phất phơ, nhưng hắn tuyệt đối không phải là người bốc đồng.
Nhưng khi gặp Lâm Uyên Dương, hắn dường như mất khống chế và trở nên ngu si, bất kể là khi nhất thời hỏng não thượng y hay là lúc không ngần ngại đỡ đạn thay cho y.
Nếu Lâm Uyên Dương khăng khăng viện cớ hắn thượng mình để làm khó dễ Thẩm Lan thì với bản lĩnh của Thẩm Lan vẫn có thể chạy thoát, hắn không cần phải dùng cách mạo hiểm như vậy để lấy lòng Lâm Uyên Dương. Mà khi cản lại viên đạn kia, trong đầu Thẩm Lan không hề có ý nghĩ làm vậy để lấy lòng Lâm Uyên Dương.
Khi đó Thẩm Lan chỉ đơn giản cảm thấy mình muốn bảo vệ người này thật tốt.
Vì sao......
Chẳng lẽ vì đã lên giường với nhau......?
Thẩm Lan không thể phủ nhận Lâm Uyên Dương có sức hấp dẫn phi thường đối với hắn, mạnh đến nỗi có thể khiến hắn mất khống chế hết lần này đến lần khác.
Giờ hắn chỉ cần nhắm mắt lại thì gương mặt thanh tú của Lâm Uyên Dương liền hiện rõ mồn một trước mắt hắn.
"Có mỹ nhân đã gặp sẽ không quên được......" Thẩm Lan nhỏ giọng lẩm bẩm.