Trúc Mã Của Tôi Là Tra Công

Chương 2

Chương 02:

Cho dù là quán bar đồng tính nổi tiếng nhất Ninh Thị thì vào lúc hai ba giờ chiều cũng vắng như chùa bà đanh.

Trần Hựu Hàm với chủ quán bar Kiều Sở là bạn cũ, ở một trình độ nào đó thì hai người này quả thực là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, nhất thời cũng được coi như bạn thân nhất trong đám bạn xấu. Quán bar chưa đến giờ kinh doanh, đèn lớn chưa mở, xa hoa truỵ lạc đêm khuya vào lúc này đều bị bao phủ bởi thứ ánh sáng xám xịt. Sau quầy bar, một nhân viên tạp vụ đang cúi đầu lau cốc.

Dáng người cao lớn ngồi trên ghế cao, Trần Hựu Hàm gõ gõ lên bàn, gọi một ly Whisky, "Kiều Sở đâu rồi?"

Kiều Sở tình cờ quay ra từ phía sau, thấy hắn chỉ có một mình, trong lòng biết rõ nhưng vẫn cố ý hỏi: "Ồ, ngày hôm nay lại có chuyện gì đây, không có người nào bên cạnh sao?"

"Đuổi rồi." Trần Hựu Hàm cong khóe môi: "Tôi phát hiện anh rất là quan tâm đến trạng thái tình cảm của tôi nhé, sao nào, muốn thử một lần với tôi sao?"

Kiều Sở sớm đã quen với cái tính xấu trong mồm chó không nhả được ngà voi của hắn, không thèm nhiều lời: "Tôi nghe nói người chờ cậu xếp từ đây tới tận đến đại lộ Tây Giang còn chưa hết người, không có ai lọt vào mắt xanh sao?"

"Từ bao giờ mà anh bắt đầu kiêm cả việc dẫn mối rồi?"

"Xem cậu nói kìa, không phải tôi vẫn luôn cố gắng phát triển sự nghiệp làm mai sao."

Đá viên va vào thành cốc phát ra âm thanh giòn giã, Trần Hựu Hàm nhấp một ngụm: "Dạo này không có hứng."

"Là không có hứng, " Kiều Sở kéo dài giọng, " -- hay là không được rồi?"

Trần Hựu Hàm cười mắng một câu, tạch một cái bật chiếc bật lửa trên tay. Ngọn lửa rung rung, hắn châm thuốc, hít một hơi dài.

Làn khói làm mờ khuôn mặt trầm mặc của hắn, hắn nhất thời đổi ý, thản nhiên nói: "Bỏ đi, giới thiệu thử xem nào."

"Nói sớm là được rồi! Rụt rè với anh em làm gì?" Kiều Sở ra hiệu gọi người: "Đi, gọi cho cái cậu, tên gì nhỉ? Đúng rồi, là Tiểu Cửu! Gọi điện thoại cho cậu ta, cứ nói là Trần thiếu tìm."

Trần Hựu Hàm kẹp điếu thuốc giữa hai đầu ngón tay, nheo mắt nói: "Bán à?"

"Đùa thôi, là học sinh."

"Học sinh?"

Kiều Sở biết ý hắn là gì, vội vàng chứng tỏ mình vô tội: "Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đó, đủ tuổi trưởng thành rồi, là lần đầu tiên đấy.''

"Lần đầu tiên còn giới thiệu cho tôi chơi, anh cũng biết chà đạp người lắm." Trần Hựu Hàm người này rất chú ý, công khai giá cả không muốn, danh tiếng không tốt cũng không muốn, chim non chưa kinh nghiệm cũng không, càng không bàn đến các điều kiện cứng khác như mặt mũi hay dáng người, quả thật là hẹn cɦịƈɦ cũng mang theo bệnh thiếu gia.

"Thằng nhóc thích cậu, ngày nào cũng đến hỏi thăm xem Trần thiếu có tới không, cả tháng nay rồi. Vóc dáng dĩ nhiên là không tệ, thế nhưng cậu cũng đừng cầm thú quá." Kiều Sở vỗ vai hắn, tỏ vẻ "Ngài tự giải quyết cho tốt đi."

Trần Hựu Hàm cười đến nỗi không cầm nổi điếu thuốc, vừa ho sặc sụa vừa bật cười: "Trong mắt anh tôi là thế phải không?"

Kiều Sở còn định nhây thêm đôi câu nữa, vừa ngước mắt lên nhìn đã thấy một người đứng ngược sáng ngoài cửa. Là một cậu thanh niên cao gầy, dáng vẻ muốn vào mà lại không dám vào. Đèn trong quán chưa được bật hết, không nhìn rõ được gương mặt của đứa bé kia, chỉ là nhìn vóc người thì có vẻ rất quyến rũ, cao gầy thẳng tắp, trông rất ưa nhìn.

Kiều Sở cười lên: "Tiểu Cửu? Trùng hợp quá! Vào đi, vào đi!"

Cậu trai tiến lên hai nước, chưa kịp tới gần đã bị ông chủ Kiều kéo qua, đẩy lên trước mắt Trần Hựu Hàm, một khuôn mặt trắng như tuyết lập tức lộ ra dưới ánh đèn. Môi cậu mím chặt, không dám nhìn thẳng Trần Hựu Hàm, đành phải rủ xuống, chỉ thỉnh thoảng mới liếc lên một chút, sau đó rất nhanh lại hạ xuống.

Trần Hựu Hàm cười cười, hình như thực sự là học sinh.

"Nào, để tôi giới thiệu qua một chút, đây là tiểu Cửu, tiểu Cửu, bên này là Trần thiếu, không cần anh phải nhiều lời nữa chứ?" Kiều Sở cười một cách vô cùng mập mờ.

Trần Hựu Hàm dụi tắt điếu thuốc, đưa tay ra: "Trần Hựu Hàm."

Ống tay áo sơ mi bao quanh cổ tay hắn, măng sét làm bằng đá sapphire khúc xạ ánh sáng, bộ âu phục được cắt may cầu kỳ bao lấy cánh tay hắn.

Nhìn dọc lên theo cánh tay, trước tiên là có thể thấy đường cong của cổ và trái Adam của người đàn ông kia. Mặt Tiểu Cửu thoáng cái đã đỏ bừng, câu nệ không dám bắt tay với Trần Hựu Hàm, đợi ông chủ Kiều đẩy cậu một cái, cậu mới chợt bừng tỉnh mà duỗi ra nửa cánh tay, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay to lớn của Trần Hựu Hàm, sau đó liền nhanh chóng rụt lại.

Kiều Sở khá xấu hổ, học sinh non nớt quả thực khác với những cậu bé dịu dàng lanh lợi kia, thích thì thích, nhưng vẫn còn chút khó nói. Hắn ta  nửa thật nửa đùa nói: "Tay Trần thiếu mọc gai hay sao mà rụt lại nhanh vậy."

Trần Hựu Hàm cười nói: "Đừng để ý đến anh ta." Sau đó quen thuộc mà ôm lấy vai đối phương: "Ăn gì chưa?"

Tiểu Cửu nói chưa, Trần Hựu Hàm liền đưa cậu đi ra ngoài ăn cơm, trước khi đi Kiều Sở còn nháy mắt với hắn, Trần Hựu Hàm đáp lại hắn ta bằng một ngón tay thối.

Trần Hựu Hàm đang xem nhóm làm việc trên điện thoại của mình, trong phòng tắm truyền đến âm thanh của vòi hoa sen.

Đứa bé kia đúng thật là lần đầu tiên, ngoan ngoãn đến không tưởng tượng nổi, tùy hắn muốn làm gì thì làm, kết thúc còn yên lặng tự thu dọn, toàn bộ quá trình không hề tỏ ra yếu ớt. Đối tượng ngoan đến vậy cũng là lần đầu tiên Trần Hựu Hàm đυ.ng phải.

Tiếng vòi hoa sen ngừng hẳn. Một lúc sau, đèn phòng tắm tắt phụt, Tiểu Cửu một thân hơi nước chưa tan đi đến sô pha trước cửa sổ chạm đất, do dự một lúc mới thận trọng nghiêng người về phía trước, đυ.ng vào cánh tay Trần Hựu Hàm, muốn ôm hắn.

Trần Hựu Hàm duỗi tay ra ôm người vào lòng, mắt vẫn chưa rời khỏi điện thoại. Một lúc sau, hắn vừa nghiêng đầu tìm nước uống thì thấy ánh mắt như chó con của Tiểu Cửu.

Kiều Sở nói không sai, thực sự rất ngoan. Ngoan thế này đến lúc chia tay chắc cũng sẽ rất dứt khoát, có lẽ không cần Diệp Khai ——

Đây là một liên tưởng rất đột ngột và không hợp lý, Trần Hựu Hàm khẽ giật mình, đặt điện thoại xuống, không đầu không đuôi hỏi: "Vẫn còn đi học sao?"

Đây là lần đầu tiên hắn chủ động hỏi gì đó, hai mắt Tiểu Cửu  đều sáng lên, nhanh chóng trả lời: "Dạ, học trường cấp ba Thiên Dực."

. . . Ninh Thị chẳng lẽ có mỗi mình cái trường này hay sao?

"Nghe nói cậu thích tôi."

"Thích."

"Vì sao?"

Câu hỏi này khiến cho Tiểu Cửu sững sờ, vẻ mặt cậu mờ mịt, có chút đáng thương: "Chỉ là. . . thích thôi ạ."

Trần Hựu Hàm vẫn cười: "Vậy cậu có hiểu gì về tôi không?"

". . . Không hiểu lắm." Cậu rụt rè nói, rất thành thật.

Thấy Trần Hựu Hàm  không nói gì thêm, Diệp Khai  lại nói thêm: "Em nghe người ta nói. . ." Cậu nhìn vẻ mặt của Trần Hựu Hàm, cẩn thận tìm từ: "Nói Trần thiếu là người đào hoa, thế nhưng đã có người trong lòng."

Đây là một đáp án bất ngờ, Trần Hựu Hàm bật cười: "Tôi? Có người trong lòng ư?"

Tiểu Cửu gật gật đầu. Một vài chuyện của Trần Hựu Hàm đều được truyền đi trong giới, cậu chọn một trong số đó rồi nói: "Bọn họ đều nói. . .nói anh mỗi lần nhận được điện thoại của ai đó liền chạy mất, có một lần còn tắm nước lạnh rồi chạy đi."

Trần Hựu Hàm chẳng ừ hử gì.

"Còn nói. . ."

"Nói gì nữa?"

Tiểu Cửu lấy hết can đảm: "Nói anh có con riêng."

Trần Hựu Hàm sững người một chút, cười đến ngả nghiêng, đưa tay lên xoa xoa đầu Tiểu Cửu.

Không có ý gì khác, giống như vuốt lông con Alaska nhà mình mà thôi, chỉ là tiện tay vui vẻ.

Lần tắm nước lạnh kia hắn vẫn còn nhớ rõ, lần đó Diệp Khai thua một trận thi đấu bóng chày liền gọi điện cho hắn để trút giận, trách hắn không đến tận nơi xem cậu thi đấu. Trần Hựu Hàm vẫn còn nhớ như in dáng vẻ tủi thân mà nổi giận của cậu hôm đó. Lần đó hắn quả thật đã bỏ lại bạn tình mà chạy mất.

Nhớ tới đây, Trần Hựu Hàm buông Tiểu Cửu ra, cúi xuống nhặt chiếc áo sơ mi nhăn nhúm trên ghế sô pha.

"Anh. . ." Cậu nuốt bốn chữ " Hựu Hàm ca ca" không có chừng mực kia xuống, nói lại: "Trần thiếu, anh muốn đi ạ?"

Trần Hựu Hàm "Ừ" một tiếng, cầm điện thoại với chìa khóa xe lên: "Khi nào rảnh thì gọi cho tôi."

Câu nói này làm vơi đi cảm giác mất mát trong lòng Tiểu Cửu, cậu giống như chó con được chủ nhân vuốt ve, lập tức liền vểnh tai phấn chấn lại.

Khi điện thoại rung lên thì đèn trong kí túc xá đã tắt, Diệp Khai vừa nằm xuống, ánh sáng từ màn hình chiếu vào mặt cậu, để lại một vệt sáng trên chóp mũi cao thẳng của cậu. Diệp Khai liếc nhìn tên người gọi, bấm nhận điện thoại rồi hạ giọng nói:

"Alo."

Lòng dạ vốn đang rối bời của Trần Hựu Hàm bất ngờ bình tĩnh lại một cách thần kỳ sau khi nghe được giọng của người này. Hắn dựa vào cột đèn đường, ngẩng đều nhìn một ô cửa số đen kịt cách đó không xa, theo thói quen kẹp một điếu thuốc trên tay.

"Ngủ rồi à?"

"Không có, vừa mới chuẩn bị đi ngủ. Anh gọi gì đó?" Cách điện thoại cũng có thể nghe được sự ngờ vực của cậu: "Không phải lại gây chuyện đấy chứ."

Trần Hựu Hàm im lặng cười cười: "Không có mà, hôm nay em rất ngoan đấy cưa cừa"

Diệp Khai dừng một chút, vén chăn đứng dậy, kéo cánh cửa ban công đang đóng chặt ra, thanh âm nhẹ nhàng vùi vào tiếng kéo cửa.

Trong bóng đêm, đôi mắt của cậu thoáng cong lên: "Được đấy em trai."

"Em trai ngoan như vậy, cưa cừa có thưởng gì không nào?"

"Anh muốn cái gì?"

Trần Hựu Hàm nghĩ nghĩ, ánh đỏ của tàn thuốc lặng lẽ phát sáng trong bóng tối, lúc lâu sau hắn mới thì thào nói: "Không có gì, chỉ là cực kỳ muốn gặp em."

Trái tim Diệp Khai nặng nề mà đập mạnh một trận, miệng hé mở nhưng không nói nên lời.

"Nói gì đi." Trong bóng đêm, giọng nói của Trần Hựu Hàm vừa trầm vừa dịu dàng. Hắn thúc giục, mang theo mệnh lệnh không thể nghi ngờ.

". . .Tắt đèn rồi." Cậu nhìn quanh rồi nói với hắn.

"Anh có mù đâu."

". . . Em đi ngủ đây!"

"Đang đứng ngoài ban công à." Trần Hựu Hàm dễ dàng lật tẩy cậu, "Tới đây, nhìn sang bên tay trái, anh đang ở cửa Đông."

Diệp Khai nhoài người ra khỏi ban công và nhìn sang bên trái. Khu ký túc xá của cậu ở ngay cạnh cửa sau của trường học, cậu nhìn thấy một người đang đứng dưới ngọn đèn đường phía xa, cặp chân dài vắt chéo, lưng tựa vào cột đèn, để lại cho cậu nhìn một bóng dáng chỉnh tề.

Trần Hựu Hàm tăng âm lượng, quay lại giọng điệu cà lơ phất phơ ngày thường: "Nhìn đủ chưa, chân anh mỏi chết rồi."

Diệp Khai chột dạ lùi về, nhất thời không nói nên lời: "Nhưng mà cửa. . ."

"Em bị ngốc à, không biết trèo tường sao?"

"Em. . ." Điện thoại truyền đến tiếng cúp máy, Diệp Khai cầm điện thoại sững sờ một hồi, nhìn thấy Trần Hựu Hàm ném thuốc xuống đất rồi dẫm lên, hắn đút hai tay vào túi quần, nhàn nhã đi phía dưới bức tường.

Cậu thấp giọng mắng một câu, rồi mở cửa thăm dò hành lang, sau khi xác nhận thầy giáo sau khi kiểm tra phòng đã quay về liền dùng tốc độ nhanh nhất nhảy xuống dưới.

Đến cửa sau. Trần Hựu Hàm quả nhiên đang đợi cậu bên kia cửa sắt.

Dưới ánh trăng, có thể thấy được hắn đã đổi bộ quần áo ban ngày bị cà phê hắt lên, nhưng cũng có thể thấy rõ là bộ đồ đang mặc cũng từng bị chà đạp, Diệp Khai biết quá nửa là hắn lại vừa mới từ chỗ kêu lổng nào đó quay về.

"Nhìn đủ chưa, có muốn bật đèn lên cho em nhìn rõ hơn không?" Trần Hựu Hàm nói đùa.

Mẹ nó. Diệp Khai thu hồi ánh mắt, khịa lại: "Không phải anh muốn gặp em sao, giờ gặp được rồi đó, về đi."

"Em đang dắt chó chắc?" Trần Hựu Hàm duỗi một tay từ trong túi quần ra, sốt ruột ra hiệu cho cậu: "Đừng nói nhảm nữa, bảo vệ tới bây giờ."

Diệp Khai không chiều theo hắn, giữa học thần với học tra có một vách tường, căn bản là không nói thông được.

"Anh hét lên đấy. Diệp —— "

Diệp Khai dừng bước, yên lặng quay người lại: "Nói đi, nói anh nhớ em không chịu nổi, nói anh không có em liền chết mất, nói xong thì em qua."

Được lắm, mẹ nó biết chơi ghê.

Trần Hựu Hàm nhếch môi, lấy điện thoại trong túi ra mở camera quay phim, thản nhiên nói: "Trần Hựu Hàm anh giờ phút này cực kỳ nhớ Diệp Khai , nhớ đến mức không thể nào chịu nổi, nghĩ đến mức dục tiên dục tử, muốn chết cũng không xong, lúc này anh rất muốn gặp em ấy."

Trước ánh mắt kinh ngạc của Diệp Khai, Trần Hựu Hàm lưu lại video, mở wechat tìm tài khoản của Diệp Khai rồi gửi qua, hắn giơ điện thoại lên một cách kɧıêυ ҡɧí©ɧ: "... Kính mời em xin vui lòng nhận lấy.

Diệp Khai: ". . ."

Cậu mang tâm tình như đi viếng mồ mà đi về phía rào chắn, cũng không phải chuyện gì ghê gớm, có chơi có chịu, trèo tường thì trèo tường thôi.

Diệp Khai chạy lấy đà mượn lực, hai hai tay  nắm lấy lan can, chân trái đạp một cái, cậu nhẹ nhàng nhảy lên, vừa mời chuẩn bị nhảy xuống thì Trần Hựu Hàm lại hô: "Chờ đã!"

Thế này lên không lên được mà xuống cũng không xuống được, Diệp Khai khó chịu nói: "Gì nữa? Anh đừng bảo là muốn em quay về nhé?"

Trần Hựu Hàm quan sát trên dưới vài lần, nói: "Động tác rất chuyên nghiệp, em là tuyển thủ trèo tường chuyên nghiệp có phải không?"

"Cút." Mắng xong liền chuẩn bị nhảy xuống, nhưng bị Trần Hựu Hàm hô ngừng.

"Anh đủ chưa hả?"

Trần Hựu Hàm hắng giọng một cái, làm một động tác chào kiểu phương Tây với cậu, thâm tình dùng giọng điệu l*иg tiếng cho phim tình cảm nói: "A ~ "

"?"

". . . Juliet, Juliet của anh ơi!"

. . . Mẹ kiếp.

Hơn nửa đêm không ngủ được chạy đến tận đây để lên cơn.

Vẻ mặt của Diệp Khai trống rỗng mà hỗn loạn trong gió, một lúc lâu sau cậu mới căm hận hỏi: "Anh cố ý phải không hả?"

Trần Hựu Hàm cũng không nhịn được mà bật cười, khôi phục lại dáng vẻ bình thường: "Quá lời rồi, có qua có lại mà thôi." Dứt lời liền vỗ tay, "Nào, nhảy xuống đi, Romeo đỡ em."

Diệp Khai dở khóc dở cười: "Được thôi, Romeo tiên sinh, mong ngài đỡ cho đàng hoàng đấy." Dứt lời liền thật sự buông tay thả người xuống.

Trần Hựu Hàm đỡ được cậu, ôm người vào trong lòng: "Về sau có tìm người yêu phải tìm người như anh mới được, biết chưa hả, mỗi lúc nhảy tường nhất định sẽ không để em ngã."

Diệp Khai đẩy hắn ra, mùi nước hoa quyện với gió đêm bay vào sâu trong tim cậu, may mà màn đêm quá sâu thẳm, mới khiến cho khuôn mặt đã nóng bừng của cậu không bị bại lộ.

Diệp Khai nhỏ giọng nói: "Không được, phải tìm một người không nỡ để em phải leo tường mới được." Nói xong mới phát hiện suy nghĩ này không ổn: "Nếu mà tìm người giống như anh thì chắc bạn gái em phải cỡ quán quân môn cử tạ mất?"

Trần Hựu Hàm cười nghiêng ngả, sau đó hơi cúi xuống, hỏi lại một cách logic, "Nhỡ không phải bạn gái thì sao?"