[Ngọc Mộng] Kinh Hồng

Chương 26: Phong Vũ Tướng quân lâm nguy

Bạch Tiểu Niên chờ đã lâu, rốt cuộc cũng chờ được Cố Hiểu Mộng đi ra, tinh thần vô cùng sảng khoái, xoay người lên Ngân Long câu, hét lớn: "Xuất phát."

Bạch Tiểu Niên xoay người lên kỵ mã, cảm thấy thiếu chủ nhà mình khác lạ, liền huy ngựa lại gần: "Thiếu chủ, sao hôm nay người cao hứng quá vậy?"

Bạch Tiểu Niên bày ra vẻ mặt tươi cười nịnh nọt, thiếu chủ nhà hắn hôm nay quả thật rất yêu đời, mặt mày chẳng những sáng láng, trong miệng còn ngâm nga giai điệu vui tươi, yêu đời.

Cố Hiểu Mộng tâm tình rất tốt, nàng nháy mắt với Bạch Tiểu Niên, trên gương mặt nàng tràn ngập niềm vui: "Bạch Tiểu Niên, cảm ơn sách của ngươi."

Bạch Tiểu Niên nhíu mày suy nghĩ, liên quan gì tới hắn chứ? Nhưng dường như nghĩ ra được gì, hắn liền vỗ vào trán mình một cái, sao hắn lại có thể không thông như vậy chứ? Tối qua chắc chắn thiếu chủ vui quên trời trăng với thiếu phu nhân nên hôm nay tinh thần phấn chấn. Cả người tràn đầy sức lực như vậy, thiếu chủ nhà hắn quả nhiên thiếu niên sung mãn. Chỉ có điều, thiếu phu nhân mảnh mai yếu đuối như vậy, sao có thể chịu nổi thiếu chủ huyết khí phương cương đây?

Mấy trăm dặm đường xa xôi, Cố Hiểu Mộng gấp gáp lên đường, mất hết hai ngày trời cuối cùng cũng tới.

Tấn Thành là thành trì an tĩnh nằm ở phía Bắc, với những nếp sống giản dị, gần gũi. Người dân hiền hòa, thân thiện. Những thương tổn do chiến tranh gây ra rất khó chữa lành nhưng nó lại có sức hồi phục vô cùng mạnh mẽ, chỉ mất vài năm, thành trì đổ nát lại hồi sinh giống như lúc trước, nhộn nhịp và thịnh vượng.

Thủ thành là một trung tướng trẻ tuổi tên Lưu Tông Lâm, hắn là nhi tử của tiền nhiệm Binh bộ Thượng thư Lưu Húc.

Từ nhỏ, Lưu Tông Lâm đã cùng Cố Hiểu Mộng đọc sách, học chữ nhưng sau này phụ thân của hắn phải tiếp quản chức Thái thú ở Vũ Lăng nên nàng và hắn không còn gặp nhau nữa.

"Cố Tiêu, đã lâu không gặp."

Lưu Tông Lâm đứng trước doanh trại, hắn nở một nụ cười tao nhã chào đón Cố Hiểu Mộng.

Cố Hiểu Mộng nhận ra Lưu Tông Lâm liền xoay người xuống ngựa, cười sảng khoái trêu chọc hắn: "Tiểu tử thối nhà ngươi đã cao lớn thế này rồi sao?"

Lưu Tông Lâm từ nhỏ đã thấp bé, hắn thường xuyên bị những đứa trẻ to lớn hơn bắt nạt. Mà Cố Hiểu Mộng từ nhỏ đã luyện võ, bản tính hành hiệp trượng nghĩa, luôn đứng về lẽ phải để trừng trị cái ác. Vì vậy nàng từ nhỏ đã như đại anh hùng trong mắt Lưu Tông Lâm, lúc nào nàng cũng đứng ra bảo vệ một người yếu ớt như hắn.

Thế nhưng đại anh hùng nào đó lại rất lười, lúc nào cũng viện cớ là vì bảo vệ Lưu Tông Lâm hao tổn rất nhiều sức lực, cho nên nàng đã không còn sức để có thể làm bài mà phu tử giao cho. Vì vậy bài tập gì đó của phu tử, tất cả đều rơi vào trong tay Lưu Tông Lâm.

Nam hài thấp bé yếu ớt lúc trước nay đã trở thành trung tướng thủ thành. Thậm chí còn cao hơn nàng cả cái đầu: "Lưu Tông Lâm, ngươi ăn cái gì mà cao quá vậy? Nhanh nói cho lão tử nghe, lão tử cũng muốn cao lên chút."

"Thiếu chủ, người cũng muốn hai mươi rồi, làm sao mà cao lên được nữa chứ... Aaa..."

Bạch Tiểu Niên xoa lấy bên tai bị Cố Hiểu Mộng nắm lấy, chật vật đứng dậy. Hắn còn chưa kịp xuống ngựa đã bị chủ tử nhà mình quăng xuống. Nói sự thật là sai sao? Hắn cảm thấy mình thật đáng thương.

"Tiểu tử nhà ngươi muốn tạo phản hả?"

"Không có, thiếu chủ anh tuấn..." – Bạch Tiểu Niên.

"Đủ rồi, lải nhãi chẳng khác nào vịt mẹ.". ngôn tình hài

Bạch Tiểu Niên cười nịnh nọt, trong lòng tính toán có nên nói một ít gì đó với thiếu phu nhân không, để cho thiếu phu nhân rèn giũa lại cho thiếu chủ một chút kiên nhẫn. Chứ thiếu chủ nhà hắn quá nóng nảy rồi.

"Haaa, mọi người vào trong rồi nói tiếp nào."

Lưu Tông Lâm vừa nói vừa tự nhiên cầm lấy bao nải hành lí của Cố Hiểu Mộng trên Ngân Long câu đi cất.

Bên trong đại trướng làm bằng gỗ, một đám người vây lại bàn địa đồ xem xét tình hình chiến sự.

Cố Hiểu Mộng khoanh tròn vào Ổ Huyện sau lưng Tấn Thành, nhìn Lưu Tông Lâm, hỏi: "Phương pháp ta vừa nói, Lưu Trung tướng, ngươi thấy sao?"

"Trường kì chiến vô cùng khả thi. Tướng quân, người quả nhiên mưu lược hơn người."

Lưu Tông Lâm hướng ánh mắt sùng bái về phía Cố Hiểu Mộng, không tiếc lời khen ngợi nàng. Đại quân Ngu quốc đã ở dưới chân thành nhiều ngày, hắn đêm nào cũng không ngủ được, mọi lúc mọi nơi đều trằn trọc suy nghĩ phương pháp để đối phó. Thế nhưng Cố Hiểu Mộng vừa tới, nhìn qua địa đồ một chút liền có giải pháp. Thật sự là bậc thiếu niên anh tài.

Tấn Thành ba mặt giáp núi, dễ thủ khó công, thành trì cũng được tu sửa vô cùng chắc chắn, mỗi năm đều được gia cố tu bổ. Với những lợi thế này, mặc dù lực lượng quân đội giữa hai bên chênh lệch khá lớn nhưng nếu như không mở cổng thành nghênh chiến trực tiếp thì Ngu Quốc muốn thắng Đại U cũng rất khó.

Ngu Quốc vừa mới đoạt được một quan, sĩ khí lên cao. Điều này vô cùng bất lợi cho Đại U, vì vậy hoạch định kế sách trường kì chiến của Cố Hiểu Mộng là giải pháp hay nhất lúc này. Đem trọng binh tử thủ thành môn, sau lưng là Ổ Huyện, một nửa lương thực quốc gia đều ở đây. Chiến trận kéo dài mấy cũng không sợ, lương thực lấp đầy dạ dày binh sĩ, lòng quân tự nhiên vững. Ngược lại, Ngu Quốc binh lực đông đảo cũng đồng nghĩa với việc mỗi một ngày đều phải tiêu hao một lượng lớn lương thực. Đợi đến khi lương thảo cạn kiệt, lòng quân ắt loạn, lúc đó Đại U tìm kiếm cơ hội phản kích, tất đoạt lại được Tấn Môn Quan.

"Bạch Giáo úy, ngươi dẫn theo một đội binh mã, tức tốc đến Ổ Huyện thông tri cho huyện lệnh ở đó biết mà phối hợp kịp thời kế hoạch tác chiến của ta. Lưu Trung tướng, ngoại trừ một vạn binh mã ta đem từ U Đô tới thì Tấn Thành còn bao nhiêu binh sĩ? "

"Hồi Tướng quân, gần tám ngàn."

"Được, tập hợp một vạn tám ngàn quân lại chia thành ba nhóm, mỗi nhóm sáu ngàn quân luân phiên thủ thành. Luôn luôn nhắc nhở nhóm quân trực đêm phải đặc biệt cảnh giác, đề phòng quân địch lẻn vào tấn công bất ngờ. Chuẩn bị kĩ dầu hoả, hoả tiễn cùng cự thạch pháo(*) tùy thời chiến đấu."

Cố Hiểu Mộng thu lại địa đồ, ngẩng đầu lên mỉm cười, một nụ cười tràn ngập sự tự tin.

Lưu Tông Lâm cũng mỉm cười đáp trả, tim bất giác đập nhanh một nhịp.

Không hiểu vì sao, chỉ cần có Cố Tiêu ở bên cạnh, hắn đều yên tâm một cách lạ thường. Mà vừa rồi Cố Tiêu cười với hắn, nụ cười ấy giống như mười năm trước "nàng" đã cứu hắn, tự tin lại đầy sự ôn nhu.

Nụ cười thuần khiết năm ấy, hắn chưa từng lãng quên.

Chiếu theo kế sách trường kì chiến của Cố Hiểu Mộng, U quân duy trì được nửa tháng thì Ngu quân đã nôn nóng không chịu nổi, liên tục mở ra các trận chiến, đánh đến chết đi sống lại cũng không thể xuyên thủng thành trì. Thôi xa(*) bị loạn thạch đập tan nát, than mây bị dầu hoả thiêu rụi, chưa kể hoả tiễn U quân bắn ra làm cháy cả mảnh đồng cỏ, lan ra khắp nơi khiến đội quân Ngu Quốc khó khăn dàn trận, không biết bao nhiêu binh sĩ bị chết, bị thương bởi những trận hoả tiễn như thế này.

Phan Hán Khanh ngồi trong quân doanh, cau mày nhìn chằm chằm vào địa đồ. Trận chiến này, hắn không có quyền bại.

"Phan Tướng quân, U quân như rùa rụt cổ, chui rúc ở trong thành không dám ứng chiến. Chúng ta sẽ phải mất rất nhiều thời gian mới có thể công thành, thế nhưng lương thảo sắp cạn kiệt. Không có lương thực lấp đầy bụng, chỉ e lòng quân rối loạn..."

Phan Hán Khanh không có ngẩn đầu lên nhìn Giáo úy phụ trách lương thảo, đôi mắt sắc bén vẫn cứ nhìn chằm chằm vào địa đồ, ngón tay khẽ gõ vào Ổ Huyện: "Đây chính là ý đồ của U Quốc sao?" – Nói xong thì đem địa đồ gấp lại, đứng lên đi ra khỏi doanh trướng, nhìn tới binh sĩ mệt mỏi, cắn chặt răng nén giận, quay qua nhìn viên Giáo úy bên cạnh: "Người của Long Xuyên Phì Nguyên khi nào tới?"

"Hồi Tướng quân theo phi cáp truyền thư thì vừa mới xuất phát, trong vòng bảy ngày sẽ tới."

"Vậy lương thảo của chúng ta có thể cầm cự được bao nhiêu ngày?" – Phan Hán Khanh.

"Tối đa không quá sáu ngày."

Phan Hán Khanh rút ra trường kiếm, ánh kiếm sắc bén chói mắt: "Thả ra tin, quân lương cạn kiệt, tối đa chỉ có thể cầm cự được hai ngày."

Muội phu (*) mà hắn chưa gặp mặt bao giờ đã muốn hắn hết lương cạn thảo, vậy thì hắn đành chiều theo ý vậy. Con rắn này phải ra khỏi hang, bằng không làm sao hắn đoạt được Tấn Thành.

Đã nhiều ngày trôi qua kể từ sau khi tin tức được truyền ra nhưng bên phía U quân vẫn không có động tĩnh gì. Mãi đến giữa trưa ngày thứ sáu, cổng thành đóng chặt gần một tháng nay đột nhiên mở ra. Vài cỗ xe ngựa không có xa phu điều khiển chở theo lương thực hướng về Tấn Môn Quan.

Cố Hiểu Mộng đứng trên tường thành cao chót vót quan sát tình hình bên dưới.

Một nhóm bộ binh của Ngu quân âm thầm lẻn ra khỏi doanh trại, cẩn trọng tiến gần xe lương.

Khoé môi Cố Hiểu Mộng nhếch lên, nàng châm lửa lên đầu tên, kéo căng cung trong tay.

Những tên binh lính vừa tới gần xe lương, còn chưa kịp lấy thứ gì thì từ đâu nghe tiếng "vυ't", một mũi tên lửa từ trên không trung hạ xuống cắm thẳng vào xe lương. Xe lương được tẩm dầu hoả nhanh chóng bóc cháy phừng phừng, sợi dây thừng nối giữa các xe lương nhanh chóng bị lửa cháy lan, toàn bộ lương thảo bị thiêu rụi.

Mắt thấy lương thực ngay trước mắt bị cháy, tên đầu lĩnh không nhịn được hô lớn: "Cướp." – Những tên binh sĩ còn lại mặc kể lửa lớn thiêu cháy da vẫn thò tay đem từng bao gạo ra.

Cố Hiểu Mộng nhìn đến tàn cuộc mới từ từ đi xuống thành lâu.

"Lưu Trung tướng, chuẩn bị binh lực. Sáng ngày mai mở cổng, nghênh chiến."

Bên trong doanh trại Ngu quân, Phan Hán Khanh nhìn những binh sĩ liều chết đem lương thực trở về từ trong lửa lớn, trầm ngâm cất tiếng: "Xem ra vị muội phu này của ta cũng có vài phần bản lĩnh, là ta đánh giá thấp hắn rồi."

Vài bao lương thực như thế này vốn không đủ cho hai vạn quân ăn nhưng Cố Tiêu vẫn cố tình thả ra, rõ ràng là muốn thăm dò xem tình hình bên phía Phan Hán Khanh hắn có thật sự là đã cạn lương kiệt thảo hay không. Nếu lương thảo thật sự đã hết, binh sĩ sớm đã tuyệt vọng thì khi thấy xe lương cho dù biết là bẫy cũng sẽ liều mình tranh đoạt. Lương thảo dù ít nhưng có còn hơn không, no được một người thì đỡ một người. Với việc liều mình cứu thảo này của Ngu quân, Cố Tiêu chắc chắn đã quan sát rất rõ. Ngày mai nhất định sẽ mở cổng nghênh chiến.

Đại quân hai vạn người, chỉ có một vạn quân là được ăn no. Phan Hán Khanh tự biết bản thân đang rơi vào bước đường nguy nan nhưng hắn không có ý định lui quân. Tính toán thời gian, muộn nhất là sáng sớm ngày mai quân chi viện của Đông Kỳ sẽ tới. Hắn muốn đi nước cờ hung hiểm này, ngày mai cổng thành mở, hoặc là hắn vong thân hoặc là hắn đoạt được thành, lấy lại được cố hương.

Đại U – U Đô,

Phong Nhã Các, nhất tự Chúc sương phòng.

"A Ngọc, Cố Tiêu đi lâu như vậy có thư tín gửi về không?"

Hà Tiễn Chúc mặt mày ủ rũ, còn đâu là lão bản nương đầy phong tình của Phong Nhã Các.

Lý Ninh Ngọc ngồi bên trác bàn thưởng thức trà, nhướn mi nhìn Hà Tiễn Chúc: "Không, sao ngươi lại hỏi vậy?"

"Bạch Tiểu Niên trước khi đi có nói với ta sẽ thường xuyên gửi thư về cho ta. Nhưng cũng gần một tháng đã trôi qua, ta chưa từng nhận được bức thư nào. Ta sợ hắn bị..." – Hà Tiễn Chúc suy sụp ngã mình xuống giường, hai mắt trống rỗng.

Lý Ninh Ngọc khẽ giật mình, nàng khẽ nâng chung trà lên nhấp một ngụm, chậm rãi lên tiếng: "Đừng nghĩ nhiều, không có thư gửi về là chuyện tốt."

Chiến sự căng thẳng, tin tức truyền về chỉ có chiến báo tràn ngập máu tanh.

Hà Tiễn Chúc nhìn Lý Ninh Ngọc, cười khổ lắc đầu: "Trận chiến này, bọn họ đã định không thể thắng. Cho dù may mắn thắng được Phan Hán Khanh nhưng khi đại quân của Long Xuyên Phì Nguyên tới, toàn quân chắc chắn bị diệt."

"Ngươi nói cái gì?" – Lý Ninh Ngọc đứng thoắt dậy, chung trà nghiêng ngả đổ vào vạt áo nàng: "Đại quân Đông Kỳ chi viện, vì sao ta không biết?"

"Ngươi... ngươi không biết thật sao? Sư phụ không... không nói cho ngươi biết sao?"

"Chưa từng."

Đồng tử co rút mãnh liệt, Lý Ninh Ngọc nghiến răng rời khỏi sương phòng.

Bởi vì nàng đã động tâm với Cố Hiểu Mộng nên nàng không còn là người đáng tin tưởng nhất bên cạnh Kim Sinh Hoả. Sư phụ nàng đưa nàng Đoạn Trường Hoàn nhưng chưa từng nói với nàng việc quân Đông Kỳ chi viện. Thì ra trước giờ, cái nàng thấy chỉ là phần nổi của tảng băng chìm. Tâm tư của sư phụ nàng thật sự quá sâu rồi.

Trước khi ra trận, Cố Hiểu Mộng đã ôm nàng vào lòng, nói với nàng chờ nàng ấy trở về. Nhưng nếu nàng thật sự ở đế kinh chờ đợi, nàng sợ nàng không chờ được ngày nàng ấy trở về.

Một trận tật phong quét ngang chuồng ngựa, bạch y thắng tuyết vội vàng phi thân xuống. Báo tuyết nằm trên đống cỏ ấm áp ngủ bị làm cho giật mình tỉnh giấc.

"Bình An, đưa ta đi tìm nàng."

__________________________________________

*** Chú giải:

(*) Cự thạch pháo/sảo pháo: Máy bắn đá.

(*) Thôi xa: Xe công thành, phía trên có thanh gỗ to bự để đập vào cổng thành.

(*) Muội phu: Chồng của em gái.