Trang Viên Yêu Quái

Chương 15: Bị muỗi đốt

Ngày 12/02/2024

EDIT: Dandan

======

Giang Diệu bật dậy, chẳng lẽ là do tối qua hắn cho nhãi con ăn quá nhiều dưa dẫn đến đau bụng rồi?

Long Lệ đang ở trong trạng thái rất táo bạo, nó lăn lộn không ngừng ở trên giường, tốc độ nhanh đến mức Lục Tinh Mang đều bắt không được nó.

" Chỉ số sức khỏe giảm xuống còn 59%! Gọi hoặc không gọi cho bác sĩ Sơn Hải? "

Lục Tinh Mang không chút do dự nhấn vào nút " Gọi ".

" Kết nối thành công! Bác sĩ khám bệnh tại nhà lần này là Bạch Trạch. "

" Bạch bác sĩ đang trên đường đến... "

Trong lúc chờ Bạch Trạch đến, Long Lệ càng trở nên táo bạo hơn, nó nhảy xuống khỏi giường, chạy đến bên tường cọ cọ cọ!

" Con nó bị ngứa sao? " Trong lòng Lục Tinh Mang sinh ra suy đoán.

Tốn rất nhiều công sức, Lục Tinh Mang cùng Giang Diệu mới bắt được Long Lệ vào trong tay sau một hồi anh đuổi em đổ.

Lục Tinh Mang dùng tay dịu dàng trấn an Long Lệ, nhẹ nhàng đẩy ra lông tơ vàng kim trên người nó, sau đó hít hà một hơi: " Có rất nhiều nốt đỏ! "

Trong lòng Giang Diệu kinh ngạc hoảng loạn, chẳng lẽ là bị dị ứng dưa gạo nếp?

Lục Tinh Mang nhìn thấy mà đau đớn trong lòng, rõ ràng là Long Lệ rất ngứa, nhưng y cũng không thể duỗi tay gãi ngứa giúp nhãi con, chỉ có thể không ngừng thổi khí cho nó, hy vọng nó có thể dễ chịu một chút.

Cứ như vậy mà vượt qua nửa giờ đầy gian nan, rốt cuộc Bạch Trạch cũng xuất hiện trước cửa nhà gỗ nhỏ.

Bạch Trạch là thụy thú giúp người gặp dữ hóa lành, y thuật tinh vi, hình người là một chị gái có khí chất hiền lành, dễ thân.

" Bác sĩ Bạch, ngày hôm qua nhãi con ăn —— " ở thời điểm Giang Diệu sắp thẳng thắn.

Bạch Trạch nhìn thoáng qua những nốt đỏ nhỏ trên người Long Lệ, nói: " Là bị muỗi đốt. "

Giang Diệu vội vàng nuốt nữa câu còn lại vào trong bụng.

Lục Tinh Mang khó hiểu: " Bị muỗi đốt? Nhưng trong phòng không có muỗi mà? "

Thời gian đầu khi Lục Tinh Mang cùng Giang Diệu dọn vào ở trong nhà gỗ nhỏ, sẽ có muỗi bay vào, khu phong cảnh hoang vắng rách nát có nhiều cây cối cùng sông hồ, tự nhiên cũng sẽ có nhiều muỗi.

Nhưng kể từ khi trồng cỏ nhảy bao quanh nhà gỗ nhỏ, thì không còn có một con muỗi nào có thể bay vào nhà.

Đậu nhảy cũng giống như tên của mình, nó sẽ nhảy lên!

Cỏ nhảy kết ra đậu nhảy, cả hai cứ như ná cùng viên đạn. Mỗi lần có muỗi bay qua, cỏ nhảy đều sẽ căng ra lá cây, bắn đậu nhảy về phía con muỗi.

Bang—— đậu nhảy đυ.ng chết con muỗi, bách phát bách trúng.

Xác muỗi rớt xuống đất sẽ trở thành phân bón cho cỏ nhảy.

Còn viên đạn đậu nhảy thì lại một lần nữa nhảy trở về trên lá cây cỏ nhảy, chờ đợi lần tấn công tiếp theo.

Toàn bộ cửa sổ ở lầu một và lầu hai nhà gỗ nhỏ đều nằm trong tầm bắn của cỏ nhảy. Bởi vậy mà kể từ lúc cỏ nhảy lớn lên liền không có bất cứ một con muỗi nào có thể bay vào nhà gỗ nhỏ.

“ Có thể là bị cắn phải khi chơi đùa ở bên ngoài vào ban ngày đi...... "

Tuy rằng Lục Tinh Mang cùng Giang Diệu không hiểu vì sao ban ngày ngày hôm qua bị muỗi đốt, lại đến tận sáng sớm hôm nay mới ngứa lên, nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì cũng chỉ có mỗi khả năng này.

Cũng may bị muỗi đốt chỉ là chuyện nhỏ.

Bạch Trạch lấy ra một hộp thuốc mỡ màu xanh lục, bôi lên từng nốt đỏ sưng to, Long Lệ ngay lập tức liền an tĩnh lại, thậm chí rất nhanh đã ngủ rồi.

Trong lòng Lục Tinh Mang đau đớn vô cùng, hiển nhiên là do vừa rồi Long Lệ rất ngứa, đã hao phí quá nhiều tinh lực.

“ Bác sĩ Bạch, ngài lại hỗ trợ khám một chút, không biết vì sao mà cân nặng của bé nó vẫn luôn không đạt tiêu chuẩn? ”

Bạch Trạch mở miệng Long Lệ ra, nhìn nhìn đầu lưỡi nhỏ của nó, lại mở ra mí mắt của nó, nhìn nhìn đôi mắt nó.

Vọng, văn, vấn, thiết, Bạch Trạch dò hỏi Lục Tinh Mang cùng Giang Diệu: “ Mỗi ngày bé ăn những gì? ”

Lục Tinh Mang chỉ vào thức ăn chăn nuôi chuyên dụng cho Thao Thiết, để Bạch Trạch xem xét.

Sau khi Bạch Trạch xem qua, gật đầu: “ Thức ăn chăn nuôi rất tốt, không có vấn đề gì, dinh dưỡng rất đầy đủ và toàn diện. ”

Bạch Trạch tiếp tục hỏi: “ Mỗi ngày ăn nhiều ít? ”

Lục Tinh Mang: “ Mỗi ngày ăn năm tấn. ”

Bạch Trạch đưa ra chẩn bệnh: “ Không có vấn đề gì lớn, chỉ là ăn uống không tốt, ăn quá ít. ”

“ Tôi khai một phần thuốc đi. ”