Đỉnh Núi Nhà Tôi Thông Niên Đại

Chương 49

“Khương Lãng, anh còn nghĩ nữa làm gì, mấy đứa bé đó đã nói là chúng không bị lạc đường. Chúng ta cần gì phải đi tìm cho mệt. Nhanh đi về thôi.” Một người đàn ông đang túm một người khác lại rồi nói.

Người được gọi là Khương Lãng nói: “Tôi vẫn muốn qua đó nhìn xem, tôi không yên tâm.”

“Không yên tâm cái gì?”

“Anh nhìn núi bên này đi, đâu giống có người sinh sống, nếu hai đứa bé xảy ra chuyện gì thì phải làm sao? Tôi vẫn muốn qua nhìn xem một cái mới có thể yên tâm.”

Người bên cạnh đổi sắc mặt tái nhợt, nhìn đáng thương vô cùng: “Mẹ của con ơi, đi qua đó mất bốn năm giờ đồng hồ đó? Ô ô ô……”

Khương Lãng: “Anh đi nhanh hơn một chút là được mà.”

Bảo Sơn xuống núi đưa cơm cho mẹ, Bảo Châu cũng không nhàn rỗi, cô bé ở nhà cho gà rừng ăn và thu hoạch trứng. Trong nhà lại bắt đầu phải tiết kiệm đồ ăn. Các loại rau nếu non một chút thì có thể ăn, già một chút thì đem phơi thành rau khô, mùa đông đem ra nuôi gà.

Tiểu Bảo Nhạc ngồi ở một bên ngoan ngoãn, nhìn được một lúc, nó liền bắt chước bộ dáng làm việc của Bảo Châu. Bảo Châu nhìn nó chăm chú, thằng bé thế mà lại không nghịch ngợm.

Cô bé vui vẻ ôm Bảo Nhạc hôn chụt một cái nói: “Bảo Nhạc cùng chị giống nhau, đều rất giỏi giang và thông minh.”

Bảo Nhạc được khen ngợi, cái đuôi như muốn vểnh lên trời, làm càng thêm nghiêm túc hăng say.

Đến khi Bảo Sơn trở về, phát hiện ra hai chị em ở nhà không chỉ đem rau dại nhặt xong xuôi, hạt dẻ cũng đã cất vào kho lúa. Hai con gà rừng đều bị cột lại, nằm cạnh bên nhau, xếp hàng chờ bị thịt.

Bữa trưa của ba đứa ngon hơn cơm của mẹ chúng một chút, mỗi người có một cái bánh bao thịt.

Lần gần đây nhất Bảo Châu được ăn bánh bao thịt là lúc ba cô bé còn sống. Cô bé nhẹ nhàng cắn một miếng, đôi mắt ngay lập tức sáng lấp lánh, một giây sau đó, liền bất chấp tất cả mà há mồm thật to, lại cắn xuống. Miếng trước còn chưa có nuốt xong, lại tiếp tục cắn miếng thứ hai rồi.

Cô bé ăn ngấu ăn nghiến.

Bảo Sơn: “Em ăn chậm một chút, phải nhai thật kỹ, nếu không sẽ có hại cho dạ dày.”

Lời này nếu là người khác nói, còn có thể khiến người ta cảm thấy kỳ quái, nhưng mà ở nhà bọn họ lại là chuyện bình thường. Ai bảo số lần xem bệnh củaTiểu Bảo Nhạc cũng quá nhiều đi.

Bảo Châu cúi đầu gặm bánh bao, nhỏ giọng nói: “Em nhớ ba.”

Một giọt nước mắt to tí tách rơi xuống dưới.

“Chị ơi đừng khóc!” Bảo Nhạc không biết mặt ba, cái gì cũng không hiểu, nhưng nó chạy nhanh lại ôm lấy chị nói: “Đừng khóc. Đừng khóc. Em cho chị này. Cho chị hết này.”

Rõ ràng thèm muốn chết, nhưng nó vẫn đem bánh bao thịt của mình nhét vào trong tay Bảo Châu.

Hốc mắt Bảo Sơn cũng đỏ, cậu tiến lên ôm lấy em trai em gái rồi nói: “Anh sẽ nỗ lực khiến cho cuộc sống của chúng ta trở nên tốt hơn.”

Cậu cũng rất nhớ ba.

Tại sao cậu không thể lớn lên thật nhanh chứ?

Nếu mau lớn một chút, cậu đã có thể bắt đầu làm việc rồi đi kiếm công điểm rồi.