Đỉnh Núi Nhà Tôi Thông Niên Đại

Chương 29

Nghĩ đến đây, Tiểu Bảo Châu cảm thấy áp lực thật lớn, vô cùng lớn đang vây lấy mình. Cô bé vẫn chưa lấy hết số táo bên kia về nhà.

Bây giờ đi, hay là không đi đây? Tiểu Bảo Châu mang theo tâm trạng rối rắm, một bước so một bước lại càng nặng nề, lần nữa đi vào sơn động, rón ra rón rén, còn chưa đi đến lối ra, cô bé lập tức ngừng thở ép sát thân mình vào vách tường, yên lặng lắng nghe động tĩnh bên ngoài, động cũng không dám động.

Những người này, tại sao vẫn còn ở đây chứ! Một nhóm mấy người trung niên lớn tuổi đang ngồi dưới gốc táo, cách đó không xa là nơi lần trước cô bé giấu táo, hiện tại mỗi người trên tay cầm một quả, nhiệt tình hăng hái cúi đầu ăn.

Tiểu Bảo Châu khóc không ra nước mắt: Không không, táo của mình! Bọn họ phát hiện nơi giấu táo rồi, cô nhóc đương nhiên không dám lộ diện, nếu như bọn họ nghi ngờ có người đã hái xuống toàn bộ táo, sau đó đi điều tra nhà cô bé thì phải làm sao?

Tiểu Bảo Châu đứng ở nơi đó bất động. Vì sợ bị người khác nhìn thấy, cô bé như một con thằn lằn nhỏ, thành thật dán sát người vào, cơ hồ muốn hòa tan máu thịt làm một với vách đá.

Thế nhưng cô nhóc hoàn toàn không biết, cho dù hiện tại nhóc quang minh chính đại ngồi xổm trước sơn động, cũng không có vấn đề gì.

Trong mắt cô bé, bên này là sơn động, ở trong mắt những người đó, nơi này chính là vách đá hàng thật giá thật. Hoàn toàn không có chút liên hệ gì với nhau.

Tổng cộng có năm người, một nam bốn nữ, bọn họ là viên chức đã về hưu trong cùng đơn vị, lần này đi theo đoàn lữ hành tới núi Phượng Hoàng du lịch theo kế hoạch của tổng công đoàn tổ chức cho công nhân viên chức về hưu.

Bởi vì say mê chụp ảnh, không biết như thế nào lại lạc tới đỉnh núi bên này, vô tình tách khỏi nhóm đại đội. Trong lòng bọn họ hiện tại đang rối thành một đoàn rồi. “Tại sao còn chưa tới nữa! Thật là, chúng ta về hưu thì không được xem là cán bộ nữa à, đám người kia đều đi Vân Nam, Hải Nam, rồi Cửu Trại Câu của Trương gia, chúng ta thì sao, bị sắp xếp tới núi Phượng Hoàng, nơi khỉ ho cò gáy này. Các người nhìn xung quanh thử, có gì để nhìn ngắm chứ? Thật là phường lừa đảo!”

“Còn không phải sao? Chúng ta đi lạc cũng không nhanh chân đến đón chúng ta, bà nhìn này, đã qua khoảng thời gian bao lâu rồi, sao còn chưa tới nữa?”

“Nơi núi rừng xa xôi hẻo lánh này, ở lâu không ổn lắm, mọi người xem, một chút tín hiệu cũng không có!” “Chúng ta vụиɠ ŧяộʍ lẻn đi sao? Nếu không phải vừa rồi đột nhiên bắt được tín hiệu, nghĩ có thể liên hệ với hướng dẫn viên du lịch. Chúng ta đã có thể bị vùi lấp trong đống đất đá ngoài kia rồi.”

Nhóm người tập trung phát tiết oán giận, nhưng vẫn không quên ăn táo, trong đó có một vị cán bộ tuổi trung niên tên Cổ Thúy Phân, bà ăn liên tiếp ba quả, cảm thấy thoải mái rồi mới lên tiếng: “Những thứ khác không nói, hiện tại có táo ăn là tốt lắm rồi.”

“Đúng đúng đúng, bà xem, ở đây còn có lỗ sâu đυ.c đây này, đây chính là loại quả hoàn toàn tự nhiên.”

“Hiện tại có thể ăn trái cây hoàn toàn tự nhiên, đúng là quá tốt.”

“Không tới mức đó, nhưng mà nhìn kỹ, những quả táo này ắt hẳn do người khác hái xuống đặt ở nơi này?”

Cổ Thúy Phân nói. “Quản nhiều như vậy làm gì? Dù sao cũng là vô tình nhìn thấy, muốn lấy liền lấy, trái cây nơi núi rừng, làm sao biết là của ai? Con gái tôi rất yêu thích loại trái cây từ thiên nhiên như thế, tôi phải mang về cho nó vài quả.”