“Điền Ngọc Trinh, cô nói lời này là có ý gì?”
Người phụ nữ mặt vuông tên Điền Ngọc Trinh cũng không khách khí: “Có ý gì ư? Mấy người hỏi tôi có ý gì? Nếu tôi mà còn nghe thấy các người ở sau lưng nói xấu chị dâu cả của tôi, tôi sẽ không tha cho mấy người đâu.Chị dâu hai, chị cũng hay ghê, trong nhà không có đủ việc cho chị làm hả? Người ta đều giúp đỡ người trong nhà, còn chị thì khen ngược, còn đi đầu chèn ép người nhà mình. Ai cần chị ở bên ngoài lo việc nhà của chị dâu cả?Thích lo chuyện bao đồng như vậy, sao không thấy chị cho cháu trai cháu gái của mình vài ba trái dưa trái táo đâu? Thật là buồn cười.”
Con dâu thứ nhà họ Điền không vui, giọng nói bén nhọn đáp trả: “Có cô em chồng nào nói chuyện như vậy với chị dâu không?”
Điền Ngọc Trinh chống nạnh: “Tôi cứ nói đấy, chị làm gì được tôi nào?”
Mấy nữ đồng chí lại tranh cãi, đại đội trưởng từ xa vẫn nghe thấy, ông đau đầu đi lại đây, sau đó lớn giọng mắng: “Một đám không thể khiến người ta bớt lo mà. Cũng không nhìn xem bây giờ là lúc nào, đây là vụ thu hoạch! Đang là thời điểm trồng vội gặt vội! Đây là lúc để mấy người gây sự sao? Có muốn được chia lương thực không hả? Không muốn làm thì cút hết cho tôi, một chút lương thực cũng đừng mơ được chia!”
Vụ thu hoạch không dài, nhưng lại rất vất vả. Không chỉ có thân thể mệt, hỏa khí cũng lớn.
Mới có một buổi sáng, đại đội trưởng đã phải giải quyết mấy mâu thuẫn, cả người và giọng nói của ông như đang bốc khói đến nơi, mấy người phụ nữ này bị nhắc đến lần này là lần hai rồi, đại đội trưởng càng thêm phát cáu, lập tức phun ra mấy câu chửi bậy: “Một đám ngu xuẩn, đúng là lười biếng như lừa, không đuổi thì cứ đứng im không động đậy đúng không? Tôi thấy các người là…”
Đại đội trưởng lên cơn giận, lúc này mọi người mới lo sợ, nhanh chóng tản ra, bắt đầu ai làm việc của người nấy.