Nói xong, hắn lấy chiếc áo khoác nâu đang mặc trên người vòng qua mặc cho em. Nhấc bỗng cô gái nhỏ lên, để đầu em dựa vào vai hắn, tay phải hắn vòng qua ôm eo em, tay trái cầm dù. Khuya vậy rồi có muốn bắt taxi cũng khó, huống hồ nhà hắn cũng gần đây thôi, thường ngày đi bộ cũng chỉ mất khoảng 15 phút là cùng, cứ vậy mà hắn bế em về nhà. Đường về nhà hôm nay thật lạ, mọi khi chỉ có một mình, nay phải ôm thêm cả một cô gái cùng về, quả là thật khác biệt mà.
Vừa về đến nhà hắn đã bế em đặt lên giường, nhẹ nhàng cởi chiếc áo khoác ngoài của hắn trên người em ra. Nhưng quần áo bên trong đã ướt hết cả rồi, giờ phải làm sao đây? Không thay ra thì sẽ cảm mất. Người đàn ông kia hắn cũng biết rõ điều này, nhưng một nam một nữa, không quen không biết, mới gặp lần đầu lại bảo thay đồ cho nhau thì có phải là đã quá đỗi kì quặc rồi hay không?
- Bây giờ phải làm sao đây? Đồ của bé con ướt hết cả rồi, không thay ra thì sẽ cảm mất, nhưng tôi làm sao có thể thay kia chứ...thay bằng cách nào, phải cởi bỏ cả cái váy ra hay sao? Mà váy thì đâu có giống áo, phải cởi thế nào mới đúng, chiều xuôi hay chiều dọc?
- Nhưng nếu cởi vấy ra thì sẽ thấy...hết...Nhiều khi lại còn...
- Nếu lỡ tay có khi còn sẽ chạm phải mấy chỗ "nhạy cảm" của con gái nữa cơ chứ.
- Thay thì thấy, không thay thì cảm.
- Aiss!! Bé con em nói xem, nếu em là con trai thì có phải đã dễ hành xử hơn rồi không? Vậy thì tôi đã xông thẳng vào mà lột bộ đồ của em ra từ nảy đến giờ rồi, có cần phải khổ sở suy nghĩ như bây giờ không hả??
Vừa nói hắn vừa tỏ vẻ trách móc. Giờ làm sao cho đúng đây? Thay hay không thay, không thay hay thay nói một lời thôi, nếu như muốn thay cứ thay ngại gì...!!
- Nếu tưởng tượng mình là con gái thì sao ta, con gái với con gái thì có gì phải ngại... con gái mà nhìn thấy của con gái với nhau cũng là chuyện bình thường thoi mà.
- Phải phải đúng vậy. Mình thật là thông minh quá đi...haha...mình còn phục mình nữa mà...
Ý tưởng này quả là táo bạo. Không nhiều lời, cũng không chần chừ.
- Nhóc con, được rồi, tôi thay cho em.
Thay đồ xong xuôi cũng đã gần 1 giờ sáng. Lấy tay sờ vào trán xem em có bị sốt không. Thật là may quá, bé con không bị làm sao cả. Đắp chăn cho em nhẹ nhàng.
Chăn ấm nệm êm trong giấc ngủ đương nồng, em nào có hay biết ở cạnh bên chiếc giường mà em đang nằm, là người đàn ông đang giương đôi mắt nhìn em chằm chằm, thi thoảng miệng lại nở nụ cười, tim đập liên hồi rung lên từng nhịp. Phải, chính là ngay từ lúc em ngẩng mặt lên để hắn nhìn, thì trái tim kia như thể đã dừng lại một nhịp rồi. Giường ngủ đêm nay cũng đã phải nhường cho cô gái nhỏ. Tự thân đi lại chiếc ghế sopha gần đó nằm, trong đầu hắn giờ đây ngập tràng suy nghĩ: "Em rốt cuộc là ai kia chứ? Sao lại nói em không có nhà? Sao lại ở một mình? Sao lại uống rượu?" Cứ vậy mà chìm trong giấc ngủ với cả ngàn câu hỏi tại sao, về cô gái mà hắn mới gặp lần đầu. Không ngờ rằng hôm nay ta lại gặp nhau.