"Pạch, pạch, pạch… Pạch pạch pạch…"
Trên con đường đá gập ghềnh, một chiếc máy kéo cũ chậm rãi di chuyển.
Phía trước là tài xế Thạch Sắt, phía sau là con trai ông, Thạch Phong cùng Lạc Tử Hâm và Đường Tiến Duệ.
Thạch Phong và cha muốn lên trấn mua phân hóa học, Lạc Tử Hâm đi nhờ xe lên trấn trả sách. Còn Đường Tiến Duệ, hắn nhìn thấy Lạc Tử Hâm nên quyết định cùng cậu đi nhờ máy kéo, bởi vì hắn thực sự không thể tưởng tượng nổi cảnh tượng mình cong đít đạp xe lên trấn trên con đường đá khó đi này. Hơn nữa, có Lạc Tử Hâm đi cùng, hắn có thể hỏi cậu chỗ mua đồ.
Nhà Lạc Tử Hâm có sáu mẫu đất, hai mẫu ruộng cạn bốn mẫu ruộng nước, ruộng nước đều cho nhà bác Thạch thuê, chỉ còn ruộng cạn trồng trọt, cho nên việc làm nông của cậu không quá nhiều, sau khi trả sách vẫn còn nhiều thời gian, có thể chỉ đường cho Đường Tiến Duệ.
Lên trấn, Thạch Sắt dừng xe trước đại lý bán phân hoá học, Lạc Tử Hâm và Đường Tiến Duệ cũng xuống xe. Chỗ trả sách cách đại lý không xa, Lạc Tử Hâm định đi bộ đến đó.
"Hai đứa đi đâu thì đi, một tiếng nữa nhớ quay lại đây, một tiếng sau chúng ta về." - Thạch Phong nói.
"Anh Thạch Phong, em biết rồi."
"Vậy em đi đi kẻo muộn." - Thạch Phong nói xong liếc nhìn Đường Tiến Duệ, nhìn kiểu gì cũng thấy tên mới đến này không phải người tốt. Nhìn quần áo trên người cậu ta mà xem, áo in một đầu lâu to đùng, dưới đầu lâu còn có màu đỏ như máu thật. Quần cũng chẳng khá hơn, đính đủ loại đinh nhọn nhọn, cậu ta không sợ đâm vào người khác à.
"Thích à? Tặng anh nhé?" - Đường Tiến Duệ cúi đầu nhìn quần áo của mình, cười với Thạch Phong, nhưng nụ cười này không hề thật. Hắn biết người này cảm thấy hắn không phải người tử tế.
"Không cần đâu." - Thạch Phong lại nhìn Lạc Tử Hâm, quay người đi theo Thạch Sắt, dáng đi có vẻ hơi cứng nhắc.
Lạc Tử Hâm muốn đi trả sách trước rồi mới đi cùng Đường Tiến Duệ, nếu không sẽ phải cầm đồ nặng. Cậu vừa đi vừa nói: "Gần chỗ em trả sách có một cửa hàng bán chăn gối, anh muốn đi không?"
"Có bán đồ ăn không?"
"Có."
"Thế đi thôi." - Đường Tiến Duệ đút hai tay vào túi đi sau Lạc Tử Hâm. Hắn không muốn Lạc Tử Hâm nghe thấy tiếng bụng mình đánh trống nên không dám đi gần cậu. Buổi sáng hắn chỉ ăn một nửa cái lạp xưởng đầy mùi bột, cứ nghĩ mình sẽ yên ổn lên trấn mua đồ rồi nhân tiện ăn gì đó luôn. Ai ngờ mới đi được nửa đường bụng hắn đã réo ầm ầm, may là tiếng máy kéo quá to đã át đi tiếng bụng, nếu không hắn không biết phải chui xuống cái lỗ nào nữa.
Đường Tiến Duệ mở máy đo đường, hai người đi khoảng hai km mới đến nhà sách. Lạc Tử Hâm trả sách xong còn muốn thuê thêm vài cuốn, cậu sợ mất thời gian nên chỉ luôn vài quán ăn cho Đường Tiến Duệ.
"Bên kia đều có bán đồ ăn." - Ngón tay trắng nõn của Lạc Tử Hâm chỉ một dãy quán ăn bên kia đường, rồi lại chỉ nhà sách trước mặt: "Anh ăn xong thì tới đây tìm em."
"Quán nào ngon?" - Đường Tiến Duệ hỏi xong đã tự đáp trong đầu 'Nhìn qua chẳng quán nào ngon.'
"Em không biết." - Lạc Tử Hâm chưa từng ăn ở đây, tiền một bữa cơm có thể thuê được rất rất nhiều sách, cậu không nỡ.
"Thế em chọn một bừa quán đi, anh mời em một bữa coi như cảm ơn em chỉ đường cho anh. Dù sao cũng sắp đến trưa rồi, em trả sách trước rồi anh em mình cùng đi ăn. Ăn xong chúng mình lại đi mua chăn, thuê sách sau, đỡ phải mang vác lắm đồ."
"Chỉ là tiện đường thôi, không phải chuyện to tát gì đâu. Anh cứ ăn trước đi, không cần để ý đến em."
"Sao lại không to tát được? Nhanh lên, đừng từ chối anh nữa, anh ghét nhất là nợ người khác." - Đường Tiến Duệ thầm nghĩ, anh đây cứ thích đi ăn cùng em đấy, ai ngu mà đi một mình.
Hắn túm lấy tay Lạc Tử Hâm, giúp cậu trả sách rồi nhanh chóng kéo cậu vào một quán ăn.
"Anh, anh không cần khách sáo như thế." - Ống tay áo bằng phẳng của cậu bị túm nhăn nhúm, lại còn bị người ta kéo đi, lông mày xinh đẹp khẽ nhăn lại.
Đường Tiến Duệ bận tìm quán ăn, không chú ý đến Lạc Tử Hâm. Hắn chọn một quán nhìn có vẻ sạch sẽ nhất, nhưng vừa bước vào mới phát hiện điều kiện vệ sinh trong này thật là…
Bà chủ vừa nhìn thấy đôi nam nữ… À, không phải nữ, nhưng bé trai thấp hơn nhìn qua rất giống một bé gái, xinh đẹp khó tả, vô thức nhìn thêm mấy lần.
"Hai anh em muốn ăn gì? Cửa hàng của tôi làm cơm ngon nhất dãy này đấy, lại cực kỳ đảm bảo an toàn thực phẩm. Đầu bếp chỗ tôi làm cá ngon nhất, sáng nay mới nhập cá chép tươi ngon, hai người có muốn gọi cá không?"
Vẫn chưa tới giờ cơm, trong quán không có khách nào khác, bà chủ vừa thấy người mở hàng vội vã chạy ra đón, giới thiệu hết mấy món ngon.
Đường Tiến Duệ nghĩ ở nơi này chắc quán nào cũng giống nhau, tìm đại một chỗ ngồi, nói với bà chủ: "Vậy thì lấy hai phần cá kho, mang thêm bốn món ngon nhất, một bát canh cá và hai chai bia."
Hắn quay đầu hỏi Lạc Tử Hâm: "Em muốn ăn gì?"
Lạc Tử Hâm thầm nghĩ anh gọi nhiều thế này làm sao ăn hết được, nói: "Em không kén ăn, nhưng mà anh gọi nhiều thế có ăn hết được không?
Đường Tiến Duệ đột nhiên phát hiện trêu Lạc Tử Hâm rất vui, một bé trai lại xinh đẹp ngoan ngoãn y như bé gái, lúc nói chuyện cũng rất nhẹ nhàng, bộ dạng lúng túng này càng nhìn càng yêu, hắn không nhịn được muốn bắt nạt đứa nhỏ này, cười nói: "Không ăn hết sẽ không cho em về nhà."
Lạc Tử Hâm ngạc nhiên nhìn Đường Tiến Duệ.
Đường Tiến Duệ nhìn đứa nhỏ bị doạ trắng cả mặt, nhanh chóng cười nói: "Đùa em thôi, nhìn tay chân em nhỏ thế này, ở lại đây rửa chén bà chủ cũng không cần."
Bà chủ bên cạnh cười ha hả: "Không phải đâu, em trai xinh đẹp thế này chắc chắn có phúc khí, sao phải đi rửa bát làm gì."
Đường Tiến Duệ gọi thêm một phần thịt kho tàu, tiếp tục nói chuyện cùng Lạc Tử Hâm: "Lúc trước em nói là em mười tám tuổi, tuổi con thỏ hả?"
"Dạ.
"Anh lớn hơn em năm tuổi." - Đường Tiến Duệ nhìn Lạc Tử Hâm xoa xoa tay, lại hỏi: "Em sợ lạnh à?"
Gió xuân bây giờ tuy hơi lạnh nhưng cũng đã đến tháng tư rồi, ban ngày mặc áo bông hẳn là không lạnh đến mức phải xoa tay nhỉ?
"Hơi hơi thôi." - Lạc Tử Hâm dừng lại, không xoa tay nữa, nhưng sắc mặt nhìn qua có vẻ không tốt lắm.
Đường Tiến Duệ cũng không nghĩ nhiều, chỉ nghĩ cậu bị lạnh, gọi bà chủ tới: "Bà chủ, phiền chị mang canh nóng lên trước, em trai tôi lạnh, cho em ấy uống chút canh nóng ấm người."
Bà chủ nói: "Ôi, xin lỗi hai anh em, nấu canh hơi mất thời gian, hay là em trai uống nước dừa ấm đi? Hoặc là sữa hạnh nhân cũng được. Chỗ chúng tôi có nước dừa ấm và sữa hạnh nhân."
Đường Tiến Duệ hỏi Lạc Tử Hâm: "Em muốn uống cái gì?"
Lạc Tử Hâm nói không cần, Đường Tiến Duệ lại trực tiếp nói với bà chủ: "Mang cả hai lên, để em ấy uống thử trước."
Lạc Tử Hâm sợ phí đồ, nhanh chóng cản lại: "Đừng, em uống nước dừa."
Bà chủ cười cười đun nước dừa, Đường Tiến Duệ lại tiếp tục nói chuyện cùng Lạc Tử Hâm.
Mặc dù Lạc Tử Hâm thấy hai người không thân đến mức có thể thoải mái nói chuyện cùng nhau, nhưng Đường Tiến Duệ không phải người xấu nên hắn hỏi gì cậu cũng trả lời. Sau đó cậu lại hỏi một số chuyện của Đường Tiến Duệ, hỏi hắn tại sao lại đến thôn Tam Kiều.
"Anh định chuyển đến Tam Kiều luôn ạ? Em nghe bác Miêu nói anh mua lại nhà của bác ấy." - Lạc Tử Hâm nghi hoặc nhìn Đường Tiến Duệ. Cậu biết Đường Tiến Duệ là người giàu, cực kì giàu.
Nhưng người giàu như thế sao lại chạy đến thôn Tam Kiều?
"Ông nội muốn anh đến nông thôn để trải nghiệm cuộc sống, chắc là ông thấy anh sống sung sướиɠ quá nên muốn anh chịu khổ một chút. Anh chỉ ở đây một thời gian thôi." - Đường Tiến Duệ châm điếu thuốc, hút một hơi, "Còn em? Tuổi này đáng lẽ phải đi học chứ? Em thích đọc sách như thế tại sao không đi học?"
"Em cũng muốn đi lắm, nhưng không có ai chăm sóc bà nội."
"Ba mẹ em đâu?"
"..."
Đường Tiến Duệ thấy Lạc Tử Hâm không trả lời, thấy có chút kỳ lạ. Đúng lúc này bà chủ lại bưng ra hai khay thức ăn: "Hai anh em ăn tạm trước, còn mấy món lát nữa tôi sẽ mang ra sau."
Bà chủ không nhận ra bầu không khí khác thường, nói xong tiếp tục làm việc của mình.
Đường Tiến Duệ nghĩ Lạc Tử Hâm không muốn nói chuyện ba mẹ mình, cũng không hỏi nhiều nữa. Hắn cầm ống đũa chọn một lúc lâu mới tìm được hai chiếc đũa gần giống nhau, đưa cho Lạc Tử Hâm: "Ăn đi, đừng khách sáo."
Lạc Tử Hâm nhận đũa nói cảm ơn, cái miệng nhỏ nhai một miếng nấm kim châm nhỏ, mấy miếng của cậu mới bằng một miếng của Đường Tiến Duệ.
Lúc trước Đường Tiến Duệ không có thói quen ăn uống thế này, từ khi đi lính mới bắt đầu thay đổi, lúc ăn nhất định phải gắp miếng to, uống rượu phải tu cả bình, hắn đã quen rồi. Chỉ mấy miếng đã hết nhẵn bát cơm tẻ, hắn lại gọi thêm một bát nữa.
Lạc Tử Hâm ăn một chút thì dừng, dù sao lượng ăn của cậu vốn ít, sáng sớm nay lại ăn no, bây giờ không quá đói.
Đường Tiến Duệ ngược lại đói sắp chết, ăn hết một con cá, uống hai bát canh, lại ăn thêm mấy món đi kèm. Lạc Tử Hâm đợi hắn ăn xong mới hỏi:"Bây giờ đi ạ?"
Đường Tiến Duệ lau miệng, gật gật đầu: "Đi thôi."
Lạc Tử Hâm nhìn thức ăn còn thừa thấy vô cùng lãng phí, nhưng cậu không phải người trả tiền nên không tiện nói gì. Mà Đường Tiến Duệ từ bé không có thói quen ăn lại đồ thừa, cũng chưa bao giờ đóng gói đồ thừa, thế nên hắn không hề nghĩ tới cái này.
Hai người cùng ra ngoài, Lạc Tử Hâm chỉ chỉ phía tây nam, nói đó là trung tâm thương mại lớn nhất trên trấn. Đường Tiến Duệ nhìn theo hướng tay của cậu, thứ đập vào mắt hắn đầu tiên là một khách sạn. Hắn do dự muốn chuyển đến khách sạn, nhưng nhìn sang người bên cạnh lại ném suy nghĩ ấy đi, tạm thời cứ sống ở thôn Tam Kiều xem sao. Hắn đi theo Lạc Tử Hâm tới trung tâm thương mại, lần đầu tiên trong đời Đường Tiến Duệ biết thế nào là chuẩn bị cho cuộc sống của mình.