Long Nhóc Con Là Thanh Cung Đoàn Sủng

Chương 19: Dận Nga nhìn đứa nhỏ đột nhiên cảm thấy Hoàng A Mã nuôi con rất tốt, bộ dáng nhỏ trắng trẻo mềm mại quả thật rất làm người thích.

Sau khi Dận Nga và Dận Trinh hẹn nhau ngày mai cùng đi đến Cung Càn Thanh, Dận Tự nghĩ lại cảm thấy hơi không yên tâm nên hắn mở miệng tỏ vẻ muốn cùng đi với bọn họ.

Dận Nga tự nhiên rất vui khi có thêm người đi cùng, hắn còn quay đầu lại hỏi Dận Đường: “Cửu ca, huynh muốn đi cùng không?”

“Huynh không đi.” Dận Đường không có việc gì thì cũng không thích xuất hiện trước mặt Khang Hi miễn cho Hoàng A Mã nhớ tới việc hắn làm buôn bán rồi lại muốn răn dạy hắn. Ngoài ra hắn cảm thấy một đứa trẻ có cái gì đẹp mà xem, bởi vậy lập tức từ chối.

Quan hệ của mấy huynh đệ bọn họ rất tốt nhưng nếu xét cho kỹ thì Dận Nga vẫn thân thiết nhất với Dận Đường, người chơi chung từ nhỏ với mình.

Hắn nghe thấy Dận Đường từ chối, Dận Nga lại nói một câu: “Cửu ca lại không có chuyện gì để làm.”

“Ngày mai huynh muốn đi ra ngoài xem việc làm ăn.” Việc làm ăn không bắt buộc ngày mai phải đi xem nhưng đối với Dận Đường mà nói việc làm ăn thú vị hơn một đứa trẻ chưa biết đi.

Dận Nga nghe thấy lời này cũng không tiếp tục khuyên nữa, mà là quay đầu hẹn ước thời gian cụ thể với hai người còn lại.

Buổi sáng ngày kế, Cung Càn Thanh.

Trên ngai vàng ở chính điện, Khang Hi đang phê duyệt tấu chương thì nghe thấy mấy người Dận Tự lại đây, ông cũng không ngẩng đầu lên mà ra lệnh cho bọn họ tiến vào.

Mấy người Dận Nga ở bên ngoài tùy ý như thế nào nhưng khi bước vào chính điện cũng đều lập tức nghiêm túc quy củ.

“Nhi thần tham kiến Hoàng A Mã.”

Bản thân Khang Hi là một người hiếu học, bởi vậy ông cũng rất coi trọng học vấn của mấy đứa con trai.

Sau khi ông kêu đứng dậy rồi mới buông sổ con trong tay xuống và ngẩng đầu lên, ngay sau đó ông bắt đầu kiểm tra học vấn của họ.

Đối với câu hỏi mà Khang Hi đặt ra, Dận Tự trả lời rất tốt, Dận Trinh cũng có thể trả lời được, chỉ có Dận Nga bị mắng vài câu và kêu hắn không có việc gì thì đọc thêm nhiều sách.

Dận Nga nhìn thấy Hoàng A Mã mắng hắn xong rồi lại cầm sổ con lên xem nên hắn rất cẩn thận duỗi tay chạm vào người Dận Tự.

Không chờ Dận Tự mở miệng, Khang Hi phát hiện bọn họ còn chưa đi nên hỏi trước: “Các con còn có chuyện gì?”

“Khởi bẩm Hoàng A Mã, nhóm nhi thần muốn đi nhìn xem Thừa An một cái.” Dận Trinh nói.

Khang Hi một lần nữa ngẩng đầu lên, sau khi liếc mắt nhìn bọn họ một cái sau đó ra lệnh cho Lương Cửu Công dẫn bọn họ đi.

“Vài vị a ca xin mời đi theo nô tài.”

Lương Cửu Công vừa dứt lời, nhóm người Dận Tự hành lễ cáo lui với Khang Hi và sau đó đi theo Lương Cửu Công.

Vào mùa đông thường ngủ ngon hơn, Thừa An đang nằm trên giường nệm ở noãn các bên cạnh và mới thức dậy từ một giấc ngủ ngắn.

Mới vừa tỉnh dậy đứa nhỏ hơi mơ hồ, sau khi mở to hai mắt và bò dậy cái đầu nhỏ vẫn còn chưa hoàn toàn tỉnh táo lại.

Nhóm người Dận Tự bước vào thì nhìn thấy cảnh tượng như vậy, bọn họ cảm thấy rất thú vị.

Lần gặp mặt trước vẫn là ở lễ tắm ba ngày, Dận Nga nhìn đứa nhỏ đột nhiên cảm thấy Hoàng A Mã nuôi con rất tốt, bộ dáng nhỏ trắng trẻo mềm mại quả thật rất làm người thích.

Hắn nghĩ như vậy và cũng bước mấy bước qua, khi tiểu thái giám đang canh giữ ở bên giường còn chưa kịp phản ứng lại thì không ngờ là Dận Nga đã bế Thừa An lên.

“Thập đệ!” Đứa nhỏ không chịu được kinh sợ, nhìn thấy Dận Nga hành động lỗ mãng như vậy nên Dận Tự nhanh chóng nhắc nhở một tiếng.

Thừa An đột nhiên bị bế lên quả thật hơi bị hoảng sợ, cơn buồn ngủ còn lại cũng biến mất trong nháy mắt. Tuy nhiên khi cậu nhìn thấy người đang ôm bản thân thì Thừa An nhíu mày nhỏ lại và sau đó đột nhiên nhớ lại người này hình như là —— ca ca!

Chỉ có thể nói trí nhớ của Thừa An thật sự rất tốt, Dận Nga chỉ ôm cậu một lúc ở trên lễ tắm ba ngày thì đã bị cậu nhớ kỹ rồi.

“Ca ca!” Sau khi nhận ra Dận Nga, Thừa An lập tức vui vẻ kêu lên.

Lần đó Dận Nga ở trên lễ tắm ba ngày bởi vì không có kinh nghiệm nên khi bế Thừa An từ trong chậu nước lên và sau đó lập tức trở nên cứng đờ. Tuy rằng không có ai nói gì về hắn nhưng sau khi hồi phủ hắn nghĩ lại thì cảm thấy hơi mất mặt.

Cũng không biết hắn nghĩ như thế nào, thậm chí còn gọi con trai của mình qua để luyện tập ôm.

Hai đứa con trai của Dận Nga, đứa nhỏ nhất cũng đã bảy tuổi và ngày thường cũng không thân thiết lắm với hắn cho nên khi bị Dận Nga bế lên bị dọa đến mức hoảng sợ thiếu chút nữa là khóc lên rồi.

Con trai có khóc hay không khóc thì hắn cũng mặc kệ, dù sao nghĩ rằng mình có thể ôm được đứa nhỏ sau khi luyện tập nên hắn cảm thấy có kinh nghiệm và lập tức ôm lấy Thừa An.