Long Nhóc Con Là Thanh Cung Đoàn Sủng

Chương 10: Khi Khang Hi mỗi lần xử lý chính vụ xong nhìn thấy gương mặt tươi cười của đứa nhỏ thì cảm giác mệt mỏi đều biến mất vài phần, vì vậy ông trực tiếp vứt suy nghĩ tiễn đứa nhỏ đi ra sau đầu.

Tuy Khang Hi đem Thừa An ôm trở về nhưng ngay từ đầu ông thật sự không chuẩn bị nuôi nấng Thừa An lâu dài ở Cung Càn Thanh. Rốt cuộc cho dù gần đây triều chính không có chuyện gì quan trọng nhưng thân là hoàng đế mỗi ngày ông vẫn có không ít chuyện phải làm nên làm gì có thời gian nuôi dưỡng một đứa trẻ.

Ông vốn dĩ nghĩ chờ sau lễ tắm ba ngày sẽ tìm một chỗ ở cho Thừa An nhưng bất tri bất giác lễ đầy tháng của đứa nhỏ đều đã qua nhưng Thừa An vẫn ở lại Cung Càn Thanh.

So với trẻ con bình thường hay khóc nháo mà nói thì đứa nhỏ này thật sự quá ngoan, đặc biệt là khi ở bên người Khang Hi thì đứa nhỏ cười nhiều hơn là khóc nháo.

Vốn dĩ Thừa An sinh ra là đã trắng nõn, hơn một tháng này ăn ngon ngủ tốt lại mọc ra thêm một lớp mỡ mềm mụp mũm mĩm. Khi cười rộ lên đôi mắt đen long lanh giống như ngôi sao vậy, thật sự khiến người ta yêu thích không thôi.

Khi Khang Hi mỗi lần xử lý chính vụ xong nhìn thấy gương mặt tươi cười của đứa nhỏ thì cảm giác mệt mỏi đều biến mất vài phần, vì vậy ông trực tiếp vứt suy nghĩ tiễn đứa nhỏ đi ra sau đầu.

So với khi tuổi trẻ, bây giờ Khang Hi có thể nói là vô cùng độc đoán và cũng có tư bản để tùy hứng. Ông muốn nuôi nấng một tiểu a ca ở trong cung của mình cũng không tính là chuyện gì lớn, thậm chí không cần thương lượng với người khác.

Yêu thích của ông đối với tiểu a ca từ từ tăng lên, đồng dạng tiểu a ca cũng rất thích Hoàng A Mã này. Điều duy nhất khiến tiểu a ca không vui chính là mỗi lẫn khi cậu hỏi về ca ca thì Hoàng A Mã luôn hiểu sai ý của cậu.

Đây cũng là nguyên nhân mà Thừa An ngoan ngoãn ngẫu nhiên sẽ ồn ào, ví dụ như sẽ ——

Sau bữa tối, sau khi Khang Hi xử lý xong một chút sổ con còn dư lại và ngồi xuống tấm nệm mà Thừa An đang nằm.

Trong nội bộ là long nhóc con nên tiểu Thừa An phát dục nhanh hơn so với những đứa trẻ bình thường, lúc này mới được hơn một tháng mà đã có thể linh hoạt nâng đầu và tay chân lên.

Cậu vốn dĩ nâng chân nhỏ lên và dùng tay nắm lấy vớ để chơi, nhưng sau khi phát hiện Khang Hi lại đây thì lập tức kêu lên: “Ê a……”

“Không phải mới uống sữa không được bao lâu, đợi lát nữa lại cho con uống.” Khang Hi vừa nghe đứa nhỏ kêu thì lập tức cảm thấy chắc là đang đói bụng, ông thuận miệng nói một câu đồng thời duỗi tay kéo chiếc vớ mà đứa nhỏ sắp túm xuống dưới lại.

Rõ ràng Thừa An là đang hỏi về ca ca của mình nên khi nghe thấy lời này giọng nói hơi vội vàng: “Ê a a……”

Khang Hi còn nghĩ rằng đứa nhỏ không vui khi ông kéo chiếc vớ lại khi đứa nhỏ sắp túm nó xuống dưới, ông nhéo cẳng chân thịt mum múp của Thừa An và nói: “Trẫm tự tay mang vớ cho con rồi còn chưa biết đủ à.”

“Nha a……”

Thừa An lại kêu vài tiếng, cuối cùng cậu cảm thấy tay chân hơi mệt.

Thấy đứa nhỏ chơi đùa mệt mỏi, Khang Hi duỗi tay nhéo cánh tay nhỏ thịt mum múp của đứa nhỏ, ông cảm giác này thật sự rất tốt.

Lương Cửu Công đứng cách đó không xa nhìn thấy Hoàng thượng liên tục nhéo nhéo tiểu a ca, khóe miệng của ông hơi co giật một chút và cảm thấy cũng may là tính tình tiểu a ca tốt chứ đổi thành đứa trẻ khác thì sợ đã sớm khóc từ lâu.

“Kêu Hoàng A Mã.” Khang Hi nhéo hết tay chân rất có lực của Thừa An một lần và bắt đầu dạy đứa nhỏ gọi người.

“A a a.”

Đối với tiểu Thừa An chỉ mới hơn một tháng mà nói thì phát âm dễ dàng nhất chính là “A”.

“A, mã.” Thấy đứa nhỏ còn phát âm không được chữ “Hoàng”, Khang Hi gằn từng chữ một nói.

“A a.”

Tiểu Thừa An thật ra rất phối hợp nhưng rốt cuộc cậu vẫn còn quá nhỏ.

Khang Hi cũng không thất vọng, ông thuận miệng dạy mấy lần rồi sau đó ôm đứa nhỏ đi đọc sách, ngẫu nhiên còn đọc một lúc cho đứa nhỏ nghe và cũng mặc kệ đứa nhỏ có nghe hiểu hay không hiểu.

*

Những đứa nhỏ trong cung được nuôi dưỡng rất tinh tế, tiểu Thừa An vài tháng tuổi mỗi ngày hoặc ở trong tẩm điện hoặc là ở thiên điện. Ngẫu nhiên thời tiết tốt mới có thể bị ôm ra ngoài nhìn thấy mặt trời, còn về địa phương khác? Không ai mang cậu đi, cậu còn không có năng tự chủ nên đi không được.

Đứa nhỏ bình thường là sáu ngồi bảy lăn tám bò nhưng tiểu Thừa An mới hơn sáu tháng đã bò rất lưu loát.

Khang Hi đã rất kinh ngạc khi lần đầu tiên chứng kiến đứa nhỏ xoay người, trong lòng ông lại có loại cảm xúc không thể diễn tả được vừa ê ẩm vừa mềm mại.

Vì kỷ niệm, Khang Hi còn tự tay vẽ mấy bức tranh cho đứa nhỏ.