Long Nhóc Con Là Thanh Cung Đoàn Sủng

Chương 39: “Con đây là đang chỉ trích trẫm?

Tay nhỏ của Thừa An thật sự rất mềm mại, nắm mấy viên hạt đậu bằng vàng này một lúc mà đã có dấu vết rồi. Khang Hi lập tức duỗi tay muốn lấy ra nhưng ai ngờ đứa nhỏ này nắm chặt tay lại và né tránh ông.

Ngày thường đứa nhỏ này cũng không phải tính tình keo kiệt như vậy, Khang Hi thấy vậy theo bản năng kêu “Ồ” một tiếng và ngay sau đó nói: “Hoàng A Mã muốn, con có cho hay không?”

Thừa An thích hạt đậu bằng vàng rực rỡ trong tay, tuy nhiên cậu cũng thích a mã, sau khi do dự một chút cậu vươn tay nhỏ về phía Khang Hi: “A mã.”

Mấy viên hạt đậu bằng vàng thật sự cũng không có gì đáng giá nhưng nhìn thấy Thừa An thật sự thích mấy thứ này, rồi lại thấy Thừa An nguyện ý đưa cho ông một nửa. Khang Hi lập tức xoa nhẹ đầu của Thừa An và cảm thấy không uổng công ngày thường ông thương đứa nhỏ này như vậy.

“Hoàng A Mã không cần mấy thứ này của con, để a mã cất giúp con.” Khang Hi nói xong, ông nhìn thấy trên giường có sẵn một cái túi tiền và lập tức lấy lại đây mở ra rồi bỏ vào giúp Thừa An.

Thừa An nghe thấy a mã không cần, cậu lộ ra một nụ cười thật tươi rồi bỏ từng cái từng cái hạt đậu bằng vàng vào trong túi tiền.

“Thật là tiền đồ.” Khang Hi thấy đứa nhỏ này vì mấy hạt đậu bằng vàng mà vui vẻ như vậy thì lắc đầu nói một câu, ngay sau đó ông đột nhiên phát hiện túi tiền này hơi quen mắt.

Lương Cửu Công nhận ra đây là túi tiền lúc trước Cửu a ca đeo ở bên hông, ông nhỏ giọng nhắc nhở một câu.

Khang Hi nghe vậy, ông nghĩ đến lúc trước rất nhiều ngọc bội của Dân Chân đều lọt vào trong tay của đứa nhỏ này thì lập tức cười rộ lên.

Thừa An nghe thấy tiếng cười của a mã, cậu ngửa đầu liếc mắt nhìn a mã một cái và sau đó cầm túi tiền ở trong tay rồi bẻ ngón tay bắt đầu đếm: “Y ca, nha ca, a ca……”

Thừa An đang tính toán các a ca mà mình đã gặp, từ tứ ca bắt đầu đếm xuống, vừa đếm vừa cười.

Khang Hi lại nghe thành đứa nhỏ này đang đếm số, ông lập tức sửa đúng nói: “Là một cái, hai cái, ba cái……”

*

Hai ngày sau, Dận Chân ngồi xe ngựa tiến cung. Hắn mới vừa xuống xe ngựa thì phía sau truyền đến giọng nói của Dận Chỉ: “Lão tứ, đệ không phúc hậu a! Lần trước không phải nói tốt là kêu huynh đi cùng sao?”

Dận Chân nghe tiếng quay đầu lại, hắn nhìn thấy Dận Chỉ đang bước xuống từ trên xe ngựa ở phía sau rồi đang bước nhanh về phía hắn.

Dận Chân thản nhiên nói: “Đệ không có đồng ý.”

Dận Chỉ nhớ tới lần trước Dận Chân thật sự không có lên tiếng đồng ý, cổ họng giống như bị nghẹn lại không nói nên lời.

“Được rồi được rồi, huynh không so đo với đệ. Chúng ta đi nhìn Nhị Thập Tứ đệ một cái, từ sau lễ tắm ba ngày huynh cũng chưa gặp lại đệ ấy.” Dận Chỉ khoác tay lên vai Dận Chân và nói.

Dận Chân quét mắt nhìn cái tay trên vai mình, hắn lui một bước tránh đi và sau đó nói: “Hôm nay đệ có việc muốn gặp Hoàng A Mã.”

“Vậy huynh sẽ cùng đi với đệ.” Muốn gặp Thừa An không tránh được việc phải gặp Hoàng A Mã cái cửa kia nên Dận Chỉ nói như vậy.

Nói đến cũng thật trùng hợp, hai người vừa mới bước vào Cung Càn Thanh thì ở phía sau ba người Dận Tự, Dận Đường, Dận Nga cũng tới. Chờ đến khi đến ngoài cửa của chính điện thì hai nhóm người cùng nhau tiến vào.

Dận Nga nhìn thấy Dận Chân, hắn lập tức nhớ đến lần trước Dận Chân đoạt Thừa An với hắn nên lập tức hừ nhẹ một tiếng.

Hoàng A Mã ở bên trong, Dận Tự giơ tay vỗ vỗ cánh tay Dận Nga nhắc nhở hắn không cần ồn ào.

Lương Cửu Công nhìn thấy có nhiều a ca cùng nhau lại đây như vậy, sau khi ông kinh ngạc một giây rồi nhanh chóng vào trong thông báo.

Sau khi các a ca tiến vào chính điện, bọn họ trăm miệng một lời hướng Khang Hi hành lễ thỉnh an.

Có lẽ gần đây bọn họ thường xuyên tới thăm Thừa An, sau khi Khang Hi kêu đứng dậy thì theo bản năng phất tay để bọn họ rời đi ai ngờ Dận Chân lại mở miệng nói: “Hoàng A Mã, nhi thần có việc muốn nói.”

Nhóm người Dận Tự đều đã chuẩn bị đi ra ngoài tìm Thừa An bị chuyện này đánh gãy, bọn họ cũng chỉ có thể tạm thời dừng bước chân lại.

Gần đây Khang Hi hưởng thụ được thiên luân chi nhạc cho nên tâm tình rất tốt, nhưng mà phần tâm tình tốt này lại bị phá hư dần dần khi Dận Chân mở miệng nói chuyện. (thiên luân chi nhạc: tình cảm thân thiết của cha con, gia đình)

Dận Chân nhắc tới không phải chuyện gì khác mà là một vụ án tham nhũng lớn cách đây vài ngày. Hắn không hài lòng với cách xử phạt của vụ án này, hắn cảm thấy mấy năm gần đây Hoàng A Mã càng ngày càng mềm lòng vậy mà loại án này nên gϊếŧ chết tất cả quan lại tham ô lại để lại một mạng cho bọn họ và chỉ muốn hắn phạt nặng bọn họ mà thôi.

Dận Tự từ lâu đã biết đôi mắt của Tứ ca không chứa được hạt cát, lại không ngờ rằng vụ án Hoàng A Mã đã kết luận mà hắn còn dám lấy ra nói nên không khỏi liếc mắt nhìn hắn một cái.

“Làm càn!” Khang Hi đứng lên, vẻ mặt không giận tự uy, “Con đây là đang chỉ trích trẫm?”

Đế vương giận dữ, tất cả mọi người ở đây đều quỳ xuống.

Dận Chỉ hối hận, hắn cảm thấy sớm biết rằng Tứ đệ nhà mình nói chính là việc này thì có đánh chết hắn cũng không đi theo cùng nhau tới đây.

Nhưng bây giờ hối hận cũng đã trễ, Dận Chỉ chỉ có thể cầu tình nói: “Hoàng A Mã, Tứ đệ không phải có ý này……”