Long Nhóc Con Là Thanh Cung Đoàn Sủng

Chương 21: Loại đồ chơi kiểu này cần dùng đầu óc, từ trước đến nay thứ này không phải là thứ hắn yêu thích ngoài ra hắn cũng không có kiên nhẫn.

Sau khi hắn ôm Thừa An thì không có tiếp tục đứng nữa mà là ngồi xuống ở trên giường.

Thừa An ngồi dựa vào trong lòng ngực của hắn, nhìn từng cái ca ca đang đứng trước mặt nên hơi kích động. Cậu vỗ vỗ tay nhỏ và kêu lên lần nữa: “Ca ca……”

“Ơi!” Sau khi Dận Nga nhiệt tình lên tiếng rồi ngồi xuống bên cạnh Dận Tự.

Sau khi Dận Trinh ngồi xuống ở bên còn lại rồi nói: “Trả lời nhanh như vậy làm gì, lại không nhất định là gọi huynh.”

“Tại sao không phải kêu ta, Thừa An đang kêu ca ca có đúng không?” Sau khi Dận Nga nói một câu rồi nhìn Thừa An nói.

Thừa An đáp lại một tiếng: “Ca ca……”

Dận Trinh cũng thò lại gần sau đó nghe giọng điệu ngây thơ non nớt kêu “Ca ca” rồi mới lười mà so đo với Dận Nga, ngược lại hắn cẩn thận chạm vào tay nhỏ của Thừa An và trong lòng cảm thấy tay rất nhỏ.

Sau khi Dận Tự liếc mắt nhìn thấy một món đồ chơi có ánh vàng rực rỡ ở trên giường, hắn một tay vòng qua và ôm chắc bụng của Thừa An, một cái tay khác thì cầm lấy đồ vật đó.

Sau khi phát hiện là một cái cửu liên hoàn, hắn cười khen nói: “Thừa An còn nhỏ như vậy mà đã chơi cửu liên hoàn, thật sự rất thông minh.”

Thừa An vẫn luôn ngẩng đầu nhỏ nhìn mấy cái ca ca, thường thường kêu một tiếng, lúc này nhìn thấy cửu liên hoàn cậu vươn tay cầm lấy rồi bỗng nhiên đưa cho Dận Nga: “Ca ca……”

“Đây là tặng cho ta?” Dận Nga lộ ra vẻ mặt kinh hỉ, càng nhìn hắn càng thích. Tuy nhiên hắn chắc chắn không thể lấy đồ vật của đệ đệ, bởi vậy nói, “Thập ca không cần, đệ giữ lấy tự mình chơi đi. Ngày khác Thập ca lại mang cho đệ mấy món đồ chơi khác.”

Thấy ca ca không cầm, Thừa An lại tiếp tục đưa tới trước mặt Dận Nga: “Ca ca ê a……”

Thấy Thừa An kiên trì đưa cho mình, lúc này Dận Nga mới nhận lấy và trên mặt mang theo vẻ đắc ý nhìn hai người huynh đệ khác nói: “Xem ra Thừa An vẫn là thân nhất với Thập ca là ta.”

“Tại sao đệ lại cảm thấy Thừa An muốn cho huynh giải cửu liên hoàn?” Phát hiện Thừa An đưa cửu liên hoàn cho Dận Nga xong thì vẫn luôn nhìn chằm chằm cho nên Dận Trinh mở miệng nói.

Hắn nói xong nhìn bộ dáng đắc ý kia của Dận Nga rồi nói: “Thập ca cũng đừng làm cho Thừa An thất vọng.”

Không thể nào?

Dận Nga nhìn về phía Thừa An, phát hiện đứa nhỏ giống y như lời Dận Trinh nói, hắn lập tức cảm thấy hơi đau đầu.

Loại đồ chơi kiểu này cần dùng đầu óc, từ trước đến nay thứ này không phải là thứ hắn yêu thích ngoài ra hắn cũng không có kiên nhẫn.

Thừa An thấy Dận Nga nhìn qua, cậu vừa lộ ra gương mặt tươi cười vừa “Y nha y nha” nói loại ngôn ngữ mà hắn nghe không hiểu.

Cậu đưa cửu liên hoàn đưa cho Dận Nga là muốn ca ca giải, từ sau khi Dận Chân đưa cho cậu cửu liên hoàn tuy rằng cậu không học được cách giải nhưng lại rất thích xem người khác giải cửu liên hoàn. Gần đây cậu rất thích đưa cửu liên hoàn vào trong tay của Khang Hi.

“Cửu liên hoàn không khó, Thập đệ có thể thử xem.” Dận Tự dứt lời thì lại nói đơn giản cách giải cửu liên hoàn.

Thấy Thừa An nghiêng đầu nhỏ nhìn mình, có thể nói trên mặt còn mang theo vài phần khó hiểu giống như lạ thật tại sao ca ca còn không giải cho nên Dận Nga chỉ có thể cố gắng giải thử một lần.

Vòng thứ nhất rất dễ giải, căn cứ cách của Dận Tự nên Dận Nga cởi xuống rất nhanh.

“Ca ca!” Nhìn thấy hắn cởi xuống được một vòng, ông vua nhỏ cổ vũ Thừa An vừa kêu vừa vỗ tay bạch bạch.

Vốn dĩ không gì to tát lắm, nhìn thấy bộ dáng nhỏ hưng phấn này của Thừa An khiến Dận Nga lập tức cảm thấy vui vẻ: “Chờ Thập ca lại giải cho đệ xem!”

Thừa An đang xem ca ca giải cửu liên hoàn, Dận Tự và Dận Trinh lại đang nhìn Thừa An. Trong lòng đều cảm thấy cái người đệ đệ này thật sự hơi thú vị.

Cung Càn Thanh rốt cuộc không phải nơi bọn họ có thể ở lâu, mấy người bọn họ ở lại thêm một lúc rồi phải chuẩn bị rời đi.

Cửu liên hoàn càng giải thì mặt sau thì càng tốn thời gian, bởi vậy trước khi rời đi Dận Nga cũng không có giải hết toàn bộ.

Tuy nhiên khi phát hiện bọn họ sắp rời đi, Thừa An lại không rảnh lo đến cửu liên hoàn mà là không ngừng kêu lên: “Ca ca ca ca……”