Long Nhóc Con Là Thanh Cung Đoàn Sủng

Chương 6: Nhị Thập Tứ a ca của trẫm lại rất dính trẫm……

Ngày hôm sau, trời mới hửng sáng.

Không chờ Lương Cửu Công lại đây nhắc nhở, Khang Hi đang nằm trên long sàng cũng đã tự mình tỉnh dậy.

Khi ông ngồi dậy đột nhiên nhìn thấy đứa nhỏ đang nằm bên cạnh mình, lúc này mới nhớ tới buổi chiều ngày hôm qua sau khi đối phương tỉnh lại thì vẫn luôn dính ông không bỏ và cuối cùng dứt khoát ngủ ở bên cạnh ông.

Khang Hi nhìn thẳng đôi mắt đen long lanh và còn khẽ nhếch miệng giống như là đang mỉm cười vậy, trên mặt ông cũng lộ ra ý cười nhẹ nhàng và ôn hòa mà chính ông cũng chưa phát hiện.

“Lúc này lại rất ngoan ngoãn nha.” Thấy đứa nhỏ tỉnh được một lúc rồi nhưng không có phát ra âm thanh làm ồn ông, Khang Hi khen một câu đồng thời duỗi tay ra nhéo nhéo bàn tay nhỏ của đứa nhỏ.

Sau một đêm, long nhóc con trông càng thêm trắng nõn hơn một ít, một lớp sương mù trên con ngươi cũng đã biến mất. Hai mắt đen long lanh trông giống như hồ nước trong veo.

Thị giác mạnh hơn so với ngày hôm qua cho nên khi nhìn thấy bàn tay to ở trước mặt mình thì long nhóc con theo bản năng duỗi tay muốn bắt lấy, Khang Hi trốn sang bên kia trước khi đứa nhỏ bắt được.

Lương Cửu Công không ngờ sau khi Hoàng thượng tỉnh dậy vậy mà sẽ chơi đùa với tiểu a ca, nhìn cảnh tượng hạnh phúc ấm áp này khiến Lương Cửu Công cảm thấy vui vẻ thay cho chủ tử của mình. Nhưng nhìn thấy sắp tới thời gian lâm triều rồi, ông vẫn phải mở miệng nhắc nhở: “Vạn tuế gia, nên tỉnh dậy……”

Khang Hi nghe thấy lời Lương Cửu Công nói, ông rút tay lại và bước xuống giường. Khi Khang Hi đứng ở mép giường thay quần áo ông vốn lo lắng Thừa An sẽ lại khóc nháo cũng may là đứa nhỏ cũng không có khóc. Chuyện này khiến cho ông thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Nhưng ông vẫn thở phào quá sớm rồi, bởi vì khi ông muốn đi lâm triều sớm long nhóc con cảm giác hơi thở cách bản thân càng ngày càng xa thì lập tức “Oa” một tiếng khóc lên.

Tuy rằng đã sớm phát hiện đứa nhỏ khóc chỉ là gào lên chứ không có nước mắt nhưng Khang Hi vẫn trước tiên lui trở về mép giường.

Khi ông vừa lại đây thì giọng nói vừa rồi như muốn xốc cả nóc nhà lên của tiểu a ca lập tức yên tĩnh lại, tay nhỏ khẽ nâng lên và bộ dáng nhỏ ngoan ngoan ngoãn ngoãn khiến người ta hận không thể lập tức ôm vào trong lòng ngực.

Nhưng Khang Hi phải lập tức đi vào triều sớm, ông tự nhiên không có khả năng ôm đứa nhỏ. Cuối cùng suy nghĩ ra một cách là kêu người lấy long bào mà ngày hôm qua ông mặc mang lại đây và che ở trước mặt đứa nhỏ, sau đó ông lặng lẽ rời đi.

Cách này vẫn có một chút tác dụng, ít nhất là Khang Hi không có nghe thấy tiếng khóc khi lại lần nữa bước ra khỏi tẩm điện.

Tuy nhiên chờ đến khi lâm triều, Khang Hi đang ngồi ở trên long ỷ vừa nghe tiếng nói của các đại thần bên dưới vừa lại nhịn không được nhớ tới tiểu a ca bị lưu lại ở trong tẩm điện.

Các huynh trưởng của đứa nhỏ này cũng không dính người giống như vậy, cũng không biết là giống ai nữa.

Nghĩ đến ông vừa đi thì đứa nhỏ lập tức khóc, Khang Hi âm thầm lắc đầu ở trong lòng.

Sau khi bãi triều, Khang Hi truyền mấy đại thần đến Ngự Thư Phòng để nghị sự, sau khi nghị sự xong ông nhìn một vị đại thần trẻ tuổi ở trong đó nói: “Trẫm nhớ rõ trước đó vài ngày ái khanh giống như mừng được quý tử?”

Đại thần được hỏi chuyện không nghĩ tới Hoàng thượng vậy mà nhớ rõ việc riêng của mình, hắn thụ sủng nhược kinh gật đầu: “Khởi bẩm Hoàng thượng, đúng vậy ạ.” (Thụ sủng nhược kinh: được sủng ái mà lo sợ)

“Nhi tử của khanh có dính lấy khanh không bỏ không, rời đi một lúc thì lập tức khóc lên?” Khang Hi lại hỏi.

Đại thần không biết Hoàng thượng đây là có ý gì, nhưng hắn vẫn thành thật trả lời: “Thưa không, nhưng thật ra có đôi khi phu nhân của thần rời đi một lúc thì nó sẽ khóc nháo.”

“Đúng không? Nhị Thập Tứ a ca của trẫm lại rất dính trẫm……” Khang Hi lắc đầu, giọng điệu lộ ra vài phần bất đắc dĩ.

Các đại thần ở đây hai mặt nhìn nhau, không biết Hoàng thượng đây là có ý gì. Cuối cùng chỉ có thể theo lời của Hoàng thượng khen ngợi tiểu a ca vài câu.