Sau Khi Chia Tay Tôi Ở Giới Giải Trí Bạo Hồng

Chương 27

26/10/2021

Fanpage: Bản dịch 0 đồng

---

Thực mau liền có kết quả rút thăm. Lần này phân đến đội Lạc Ninh đều không phải là bốn người kiếp trước. Bất quá lại có hai người xuất đạo ở vị trí đầu, một là phú nhị đại Lạc Trạch Vũ, một là người tính cách tương đối hoang dã lại có bối cảnh Đan Chấn. Thân phận hai người này là sau này bị đào ra, cho nên hiện tại mọi người đều không biết. Dư lại Lộ Nhiên nhìn qua khá ngoan ngoãn, tính tình có chút mềm yếu, bị ai khi dễ cũng không dám nói. Người còn lại là sinh viên nghèo vượt khó Diệp Tử Kiêu, mang đến cho người ta cảm giác như ánh mặt trời. Trong bốn người này thì nhân khí cao nhất là Diệp Tử Kiêu, trước mắt xếp hạng thứ 19. Sau đó là Đan Chấn hạng 27, Lạc Trạch Vũ đứng thứ 33, Lộ Nhiên thấp nhất 36.

Bốn người nhìn thấy trên tờ giấy của mình viết tên Lạc Ninh thì không biết nên cười hay nên khóc. Lạc Ninh thời gian gần đây bị hắc tương đối lợi hại, thượng hotsearch vài lần, cũng được xếp vào hàng ngũ lưu lượng, có thể kéo chút nhiệt cho bọn họ.

Nhưng mà bọn họ cũng nghe nói cô ấy không biết cái gì cả, dưới sự dẫn dắt của cô ấy không biết bọn họ có bị loại ngay trong lần công diễn đầu tiên không. Đặc biệt là thứ hạng của Lạc Trạch Vũ và Lộ Nhiên hiện tại đang xếp ở nhóm nguy hiểm, lần này mà nhân khí còn không tăng lên nữa thì chắc chắn sẽ bị đào thải khỏi chương trình.

Nhìn đến kết quả rút thăm trên tay, không ít người thở phào, miễn là không rút trúng Lạc Ninh là tốt rồi. Tám người rút được tên của Lục Tuân và Kỷ Tinh Hành đặc biệt cao hứng, nhưng người khác cũng thấy vận khí của mình không tệ lắm.

Một số thực tập sinh thì nhìn về phía bốn người Lạc Trạch Vũ với ánh mắt đồng tình. Trên mạng có không ít tin đồn về Lạc Ninh, đều nói cô ấy không có tài cán gì, tính tình xấu lại còn tỏ vẻ vênh váo như mình là siêu sao. Dù tai tiếng cũng là nổi tiếng, nhưng có ai muốn dính tai tiếng đâu. Đi theo Lạc Ninh còn có thể bị cư dân mạng mắng lây, bốn người này cũng thật xui xẻo.

Bốn mươi thực tập sinh từ hôm qua bước vào đại bản doanh liền bị tịch thu di động, cho nên không xem được phát sóng trực tiếp, họ cũng không biết Lạc Ninh biểu hiện thế nào, lúc này vẫn giữ nguyên ấn tượng trên mạng.

Sau khi rút thăm kết thúc, đạo diễn bắt đầu công bộ nhiệm vụ hôm nay.

"Nhiệm vụ hôm nay của các huấn luyện viên chính là dẫn theo thực tâp sinh đội mình giúp thôn dân bán đồ. Phần thưởng của mọi người là 10% hoa hồng từ lợi nhuận, có nghĩa là nếu bán được 100 NDT thì các người có thể giữ lại 10 NDT."

"Cơm trưa dùng tiến kiếm được đi mua, cũng cần phải mua nguyên liệu để buổi tối tự nấu ăn."

Ngụy Diệu hỏi: "Muốn chúng tôi bán cái gì? Đi chỗ nào bán?"

Đạo diễn trả lời: "Bán cái gì thì mấy người tự mình đi tìm thôn dân thương lượng lấy hàng đi chứ, đi lên huyện thành bán đi."

"Đúng rồi! Tất cả các mặt hàng chúng ta đều dựa theo mức giá trên thị trường, các người không thể hạ giá bán rẻ". Hắn bổ sung một câu. Nếu như hạ giá để cạnh tranh, mấy thứ này liền sẽ dễ dáng bán xong, tổ tiết mục khẳng định không cho phép chuyện này xảy ra.

"Tôi biết ngay là tổ tiết mục này không có tốt lành gì, nhàn nhã điền viên đâu không thấy, chỉ thấy lao động khổ sai". Đồng Già tỏ vẻ ghét bỏ phun trào.

Đạo diễn bắn cho hắn một cái ánh mắt [ Cậu hiểu là được rồi ], "Bây giờ mọi người chia ra hành động đi!"

Mỗi huấn luyện viên tập hợp thành viên đội mình lại, sau đó lần lượt dẫn họ ra ngoài. Bởi vì sinh hoạt trong thôn hết một buổi chiều hôm qua, cho nên các vị lão sư đều có phương hướng, liền mang theo thực tập sinh thẳng đến địa điểm cần đến. Trong sân lúc này cũng chỉ còn lại người của bốn đội: Lạc Ninh, Lục Tuân, Kỷ Tinh Hành cùng Bạc Tương Tương.

Bạc Tương Tương nói với Kỷ Tinh Hành: "Kỷ lão sư, em với anh cùng đi bán cá đi."

Vận khí của cô rất tốt, có thể bắt được nhiều cá, mang đến huyện thành bán khẳng định không tồi. Thái độ của Kỷ Tinh Hành với Lạc Ninh làm cô cảm thấy rất bức xúc, cho nên cô muốn tiếp xúc cùng hắn nhiều một chút, kéo trái tim hắn trở lại. Hôm qua họ cùng nhau bắt cá, Kỷ Tinh Hành cũng không có làm gì khác. Chắc chắn bây giờ cô đưa ra đề nghị như vậy, hắn sẽ không phản đối.

Trong đầu Kỷ Tinh Hành đôt nhiên lại xuất hiện ý tưởng kỳ lại không thể giải thích nổi, bảo hắn đi theo Bạc Tương Tương mới là lựa chọn sáng suốt. Hắn cảm thấy có chút đau đầu, chuyện như vậy trước kia chưa từng xảy ra, không hiểu sao cảm thấy có chút kỳ quái.

Hắn dùng hết sức đè ép ý niệm ở bên Bạc Tương Tương xuống, không nghe theo lý trí nói: "Không được! Tôi muốn dẫn bọn họ đi bán cái khác."

Hắn nói xong liền dẫn theo bốn thực tập sinh ra khỏi sân, còn thuận tay cầm lấy một cái mũ rơm mà hôm qua Lạc Ninh làm đội lên đầu. Thực tập sinh đội hắn thấy thế cũng bắt chước mỗi người cầm theo một cái mũ rơm.

Bạc Tương Tương không ngờ rằng Kỷ Tinh Hành sẽ từ chối cô, chuyện gì đang xảy ra vậy? Trong lòng cô bỗng nhiên có một thanh âm vang lên, không nên như thế này. Cô thậm chí còn không nhận thấy, sau khi Kỷ Tinh Hành cự tuyệt đề nghị của cô, trên người cô có một sợi khí màu trắng tan mất.

Lạc Ninh lại phát hiện ra, khóe môi khẽ cong lên, quả nhiên không có lực trói buộc nguyên tác, Kỷ Tinh Hành không có ngu ngốc như kiếp trước, cái gì cũng phụ thuộc vào Bạc Tương Tương.

Vận may của Bạc Tương Tương gồm hai yếu tố tạo thành. Một là dựa vào hảo cảm của đàn ông, chỉ cần cô ta có thể thành công làm cho một người đàn ông khí vận tốt thương yêu chiều chuộng cô ta, thì có thể thu hoạch phần thưởng là vận may.

Hai là dựa vào áp chế các nữ nhân khác mà chuyển dời vận may, chỉ cần đoạt đi đàn ông hoặc sự nghiệp hoặc danh tiếng của một người phụ nữ vận khí tốt, vận may của cô ta sẽ tăng vọt, mà người bi cô ta chèn ép thì sẽ càng thêm đen đủi. Loại thứ hai này chính là cướp lấy vận may của người khác, đối với người cùng phái rất đối địch, thật ghê tởm.

Nhưng mà cho dù là dùng cách nào thì chỉ cần thất bại, vận may ban đầu của Bạc Tương Tương sẽ giảm đi một chút. Chứng minh nữ chú có thiên vận này không phải không có nhược điểm, chỉ cần bắt được nhược điểm liền có thể tìm ra cách phá giải.

Bạc Tương Tương bị Kỷ Tinh Hành cự tuyệt trong lòng rất ủy khuất, sao hắn lại có thể đối xử với cô như vậy. Cô quay đầu nhìn Lục Tuân, nhip tim không ngừng tăng lên, làm sao hắn lại có thể đẹp trai như vậy, không hổ là nam thần của cô.

"Lục lão sư, đội của anh muốn cùng đi bán cá không?". Cô cười hỏi.

Lục Tuân không mặn không nhạt nói: "Không được!"

Bạc Tương Tương: "...". Nam thần vì cái gì cũng muốn cự tuyệt cô? Bán cá không tốt sao?

Cô còn chưa nói câu tiếp theo, Lục Tuân đã đi đến trước mặt Lạc Ninh hỏi: "Đội của cô muốn đi bán hoa à?"

"Lục lão sư cũng muốn bán hoa sao?". Lạc Ninh hỏi lại.

Lục Tuân cười nói: "Có ý tưởng này, cho nên muốn hỏi một chút xem đội của cô có muốn làm cùng không."

Lạc Ninh suy nghĩ một chút mới nói: "Tôi hỏi ý kiến của họ một chút."

"Đội của chúng ta cùng đội thầy Lục đi bán hoa, các bạn thấy thế nào?"

Lạc Trạch nhét một tay vào túi quần, lười biếng nói: "Bọn em cũng không biết trong thôn có cái gì, cô là huấn luyện viên, cô quyết định đi."

Ba người còn lại cũng nói: "Bọn em cảm thấy có thể đi bán cùng nhau."

Bọn họ chưa bao giờ nghĩ đến vị Lục thần trong truyền thuyết của giới giải trí lại chủ động muốn hợp tổ với Lạc Ninh, ngày hôm qua đã xảy ra chuyện gì mà bọn họ không biết chăng? Nhưng mà dù sao cũng là chuyện tốt, không chịu mới chính là kẻ ngốc.

"Được rồi, vậy thì cũng đi bán hoa". Lạc Ninh biết nhiệt độ cùng lưu lượng của Lục Tuân rất lớn, cùng nhau làm nhiệm vụ thì đám thực tinh sinh này có thể xuất hiện trong khung phát sóng của cả hai người.

Lục Tuân nhặt lên hai cái mũ rơm, đưa cho Lạc Ninh một cái, "Vậy đi thôi!"

Lạc Ninh đội mũ rơm lên, nhìn qua đám người Đan Chấn, thấy bọn họ định giữ nguyên như vậy mà đi liền nhắc nhở họ cầm theo nón, bên ngoài vẫn đang rất nắng. Hôm qua Lạc Ninh đã suy xét tới chuyện hôm nay các thực tập sinh sẽ tới, vì thế làm hẳn 50 cái nón rơm. Thấy nón rơm khá xinh đẹp, lão sư cũng đã hảo tâm nhắc nhớ, bốn người đều tự cầm lấy một cái đội lên đầu. Thực tập sinh đội Lục Tuân thấy thế cũng làm theo rồi mới đi ra cửa. Cuối cùng chỉ còn lại một tổ của Bạc Tương Tương lúng túng đúng đó.

Bạc Tương Tương tức giận đến muốn mắng người, nhưng đang trực tiếp nên vẫn phải nở một nụ cười đường hoàng trái ý mình: "Tôi mang các em đi bán cá nha!"

"Dạ!". Bốn thực tập sinh này tự nhiên sẽ không phản đối.

Bạc Tương Tương Tương trực tiếp đi ra cửa mà không có cầm theo mũ rơm, cô một chút cũng không nghĩ đến chuyện dùng đồ của Lạc Ninh. Đám thực tập sinh đội cô vốn muốn lấy, rốt cuộc thì người đội khác đều đội mũ rơm, nhưng mà lão sư của bọn họ đã đi rồi, bọn họ cũng chỉ có thể từ bỏ, sau đó miễn cưỡng đuổi theo.