Salvation·Angel

Chương 1: (Hoa Thanh)Takemichi Hanagaki

Lời mở đầu:

Ta tên Hoa Thanh, người lai Mỹ&Trung, quốc tịch lớn lên ở Hạ Hoa, tính cách gia giáo — trong lạnh ngoài nóng, đã 37 tuổi, thân là tâm lý bác sĩ 21 thế kỷ, bỗng nhiên bị rơi vào một hỗn loạn thời không còn phải thừa hưởng một tên ngốc quê mùa ký ức.

Từ ký ức đó ta phát hiện ra này cmn chẳng khác gì《thiếu niên mạn 》 truyện tranh, sau đó xuyên vào thế giới tên ngốc đó, cũng trở thành tên ngốc mao vàng đần độn đó. ( Sao giống nào đó thằng em trai từng xem nhân vật 《 Naruto 》 nhỉ? )

Đối với tỉ lệ tội phạm thế giới này, bỗng nhiên làm ta nhớ tới Oga Tatsumi trong truyện 《 Cha Nuôi Quỷ Vương 》; Thật cmn ta xuyên qua đã là rắc rối vấn đề rồi thế nhưng còn nghĩ đến cái khác, thật mệt.

Thôi, thay vì trốn tránh thì diệt trừ tận gốc rễ còn tốt hơn.

Nếu thế giới này có xuyên ngược thời gian năng lực thì ta dị năng tinh thần hẳn có thể dùng được 1/10.

Xử lý tâm lý một bệnh nhân có một mặt tối thì ta còn được.

Thật may ta có học qua tiếng Nhật, bây giờ thì...

... Nên chữa bệnh cho thiếu niên Manjiro Sano nào?

・・・・・

[1]Takemichi Hanagaki

Nhật Bản, Tokyo - khu 13 (Shibuya)Sáp Cốc

Tàu địa ngầm dừng lại.

“Take, đi đánh nhau đê!”

“Không đi, tên ngốc mà các cậu nói là anh họ tôi đó? Tốt nhất mấy tên đần các cậu đừng có tin anh ta nói gì.” Đứng giữa bốn đứa áo đồng phục quần thụng, chỉ có cao hơn đầu đám nam sinh duy nhất bình thường một bộ áo đồng phục dài tay và bình thường quần dài đen bị một người gọi “Take”.

Chính là chúng ta nhân vật chính Hoa Thanh|Hanagaki Takemichi, hiện tại 14 tuổi (cao 1m81, sắp cao gần Draken rồi).

“Trường Mizo bọn nó coi thường chúng ta! Mày sa—” Takuya bị cắt lời.

“Ầy, này này, là các cậu chứ không có tôi. Đừng thêm tôi vào, tôi không muốn phiền phức.” Mảnh dài mặt mày gãi đúng chỗ ngứa, trong ánh mắt màu lam lặng trầm bình tĩnh, lông mi càng là làm con gái nữ sinh đều cảm thấy hâm mộ, cao thẳng mũi cùng với kia đều không biết nên như thế nào làm hình người dung cánh môi, hoàn mỹ tổ hợp ở bên nhau khi chính là nhất mỹ mặt. Nhiều nữ giới trong đây ánh mắt đều nhìn phía hắn.

Nhìn thằng bạn cái bản mặt đẹp mã nhấc kính mồm độc miệng đáp lại khơi dậy cả đám cơn giận.

“Take, mày nói thế là sao?” Tóc đỏ mái xoăn Sendo Atsushi thắc mắc hỏi.

“Thật là, rõ ràng tôi đã đe dọa tên đó đừng tới gần các cậu rồi.”

“Thở dài—— Này, các cậu xem xong cái này rồi đi trường Mizo sau cũng được.”

Hắn lấy ra mình điện thoại bật lên một đoạn cảnh quay lại, cả đám xúm lại xem sau đó cứng đơ trố mắt.

Makoto ngỡ ngàng, “Chúng ta—”

Yamagishi: “Bị lừa.. ”

“Thấy chưa, bây giờ thời đại là văn minh, nên xem xét thời thế trước đi sau đó thì dùng đầu óc mà làm. Các cậu một đám đơn giản đầu óc lại bị lừa thì tôi không cứu nữa đâu.” Hoa Thanh giơ tay quay người đi.

“Nói vậy là sao chứ, Take! Mày là người giỏi nhất đánh nhau trong đám này mà!” Takuya hét lên.

Hoa Thanh dừng lại, không quay người nhưng hắn mỉm cười nói một câu làm bốn đứa không hiểu sao.

“Chưa tới lúc a.” Đối với mấy tên ngốc này, chỉ ngắn gọn là được rồi.

Hắn nói một câu ẩn ý, xong thì đi luôn.

Hắn bây giờ nhảy lớp lên cao trung, còn đứng đầu bảng điểm, hội trưởng hội học sinh. Bây giờ còn chưa tới lúc, sao có thể để lộ chứ.

Nhìn một đám vẫn ở sơ trung, hắn vì chính mình êm ái tương lai mới phải gom cái bọn này để lợi dụng tốt.

“Chưa tới lúc là sao?”

“Nó nói vậy là có ý gì hả mày?”

Chỉ có Atsushi cau mày nhìn Takemichi nơi vừa biến mất.

....

Hắn mắt suy nghĩ nhìn (Tokyo)Đông Kinh 卍 Đảng trên tờ giấy, từ xuyên tới đây sau đó liền bắt đầu tìm thông tin, tìm một cái thám tử thu thập.

Ha hả, ở đây pháp luật còn quá nhiều lỗ hổng, cũng không thể vận dụng trên đám này.

Mà tối nay thì đứa bé kia, tương lai thám tử tư, sẽ bị trấn lột ở một khu sân trò chơi trẻ em nhỉ?

Tới thôi vậy.

....

Nhìn mấy đứa trấn lột hoảng sợ ướt quần chạy đi, Hoa Thanh nhẹ nhàng đi tới đứa bé, cúi xuống, khẽ nhẹ đưa tay ra.

“Em có sao không?”

Đứa bé lắc đầu. Hoa Thanh mỉm cười.

“Thế, em tên là gì?”

“Tachibana Naoto.”

“Tachibana Naoto phải không, anh là Hangaki Takemichi.”

“Vậy thì Tachibana Naoto.

Vào ngày 4 tháng 7 em phải nhớ kỹ. 12 năm sau, chị gái em cùng em sẽ bị tại nạn chết nha.”

“Em có tin hay không cũng được. Naoto, đưa tay em ra đi.”

“Hả?”

Hoa Thanh chộp lấy, đôi mắt hiện lên ý cười.

[ Sẽ là xuyên vào tương lai song song nhỉ? ]

Lý luận thời không, từ nhiều tiểu thuyết nguyên sang, diễn sinh, hắn thế giới trước từng là cũng đọc qua quá. Vì hắn từ ông nội suốt ngày cưỡng ép đi quân bộ tập luyện, mãi đến được song nghề tốt nghiệp máy tính hệ với tâm lý học, trở thành chuyên gia tâm lý thiên tài mới thoát được ông nội "quan tâm".

Thời đó, Hoa Thanh bị liên lụy vào thế gia tranh cướp, còn mỗi ngày đều bị ám sát, tập kích, đi đâu đều bom đạn đánh đấm gϊếŧ, mệt đến không thể mệt, cho nên hắn mới suốt ngày bị ông ‘ quan ái ’ (mỗi ngày đều huấn luyện cực đoan).

Có lẽ hắn thật phải cảm ơn ông mấy năm rèn luyện cho hắn.

Ở thời gian rảnh rỗi, được nghỉ không phải đi chữa tâm thần bệnh nhân, Hoa Thanh có thể rảnh rỗi đọc mấy quyển 《 Pháp Y Tần Minh 》, 《 Conan 》, .... Nếu rảnh quá, hắn sẽ viết tiếp quyển 《 Tội phạm tâm lý 》, bệnh nghề nghiệp mà.

“Bệnh nhân đã tỉnh!”

“Takemichi-san.”

※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※

【 Mưu trí văn võ song toàn đa tài đa nghệ chịu x hỉ nộ vô thường công, cp Mikey, công thực có bệnh

Vốn từ đầu muốn cp Hoa Thanh nhà ta với Draken cơ, Hoa ma Dra cha trông bé Mik, tiếc nuối :((

Cp 1v1 chính phủ ㆆ ᴗ ㆆ nên chọn lại?

——Là Sano Manjiro hay là Ryuguji Ken

Cp phụ: ∠ (ᐛ 」∠) AllHoa 】

① Ngốc nghếch sảng văn, hư cấu xuyên đồng nhân, chớ khảo cứu, có bug

② Tác giả sẽ tu văn, nhưng chỉ tu chữ sai cùng câu, không cần trọng xem ( cũng không biết sẽ viết được kết thúc hoàn hảo hay là hố tiếp nữa  ̄( ̄- ̄) )