Một chiếc xe thể thao màu bạc dừng trước cổng lớn công ty "Giải trí Ngu Nhạc".
Các phóng viên đã chờ sẵn từ lâu, lúc này tất cả đều nghiêng người về phía trước, hướng về chiếc xe ấn máy ảnh liên tục.
Ngoài cửa xe, sáu gã bảo vệ nhanh chóng đứng vào chỗ, bảo đảm không gian trống trước cửa xe.
Một số phóng viên nóng vội, hét lên.
"Ngài Bạch, xin hỏi đối với bài báo sáng nay ngài có muốn giải thích gì không?"
"Chiếc đồng hồ kim cương trên tay ngài là thật sao, ngài Bạch? Hay là đồ giả?"
"Tại sao lại đến siêu thị A? Ngài Bạch có thể nói một chút không?"
"Ngài Bạch có thể nói một chút, tối qua ngài qua đêm ở đâu không? Fan của ngài rất tò mò đó!"
Bạch Lãng xác nhận rằng kính râm đã được treo trên mũi của mình, không kéo dài thời gian, dứt khoát mở cửa xe.
Kết quả là tần suất ánh sáng nhấp nháy còn điên cuồng hơn, các câu hỏi của phóng viên cũng càng sắc bén.
"Ngài Bạch, ngài trả lời một chút đi!"
"Đây đều là nghi vấn của fan, ngài Bạch, không phải ngài nên trả lời một chút sao?"
"Ngài Bạch, có thể nói một chút về kim chủ của ngài không? Hay đó chỉ là tin vịt?"
"Tôi muốn hỏi lái xe với tốc độ cao như vậy trong nội thành chẳng phải gây nguy hiểm cho người đi đường hay sao, ngài Bạch ?"
Đối mặt với những câu hỏi dồn dập, Bạch Lãng vẫn tiếp tục bước đi, cậu mỉm cười giơ tay chào phóng viên theo lời của Phương Hoa trong điện thoại.
"Cám ơn mọi người quan tâm. Chúc các vị có một ngày làm việc thuận lợi."
Một loạt ánh đèn nhấp nháy lại nổi lên.
"Ngài Bạch hôm nay ngài vẫn mang đồng hồ kim cương!"
"Ngài Bạch có vẻ rất thích chiếc đồng hồ này. Nó là quà tặng trong dịp lễ sao?"
"Ngài Bạch đeo đồng hồ kim cương, sống trong biệt thự, ngài có cho gia đình mình thứ gì không?"
"Ngài Bạch, đêm đó ngài đã nấu món gì, có thể tiết lộ một chút không?"
Trong lúc hoảng loạn người nào lên tiếng, hỏi một câu, khiến Bạch Lãng quay đầu lại tìm kiếm giọng nói kia trong đám người.
Điều này khiến các phóng viên bị bảo vệ chặn lại phải cuống cuồng xô đẩy, tranh nhau lớn tiếng lặp lại câu hỏi.
Rất nhanh, Bạch Lãng nhìn thấy một cô gái trẻ với cặp kính gọng dày, cô ấy chen chúc trong đám đông, người đổ đầy mồ hôi, giơ tay gào lớn câu hỏi của chính mình, cố gắng thu hút sự chú ý.
"Bít tết."
Bạch Lãng cười với cô, ngay lúc cô gái còn kinh ngạc, sững sờ cậu tiêu sái quay lưng, đi vào công ty.
---
Khi Bạch Lãng bước vào văn phòng của Phương Hoa, bảy, tám cuốn tạp chí đã trải ra khắp bàn.
Trang bìa tạp chí đều là ảnh đặc tả Bạch Lãng.
Tiêu đề theo sau bức ảnh chủ yếu xoay quanh chủ đề mà Bạch Lãng vừa được hỏi ở cổng trước công ty.
Bức ảnh được chụp nhiều nhất trong đó, là Bạch Lãng đeo kính mắt, được chụp ở nhiều góc độ khi cậu mua đồ ở siêu thị.
Bạch Lãng bên trong mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh đậm có đường viền màu bạc, phối với quần tây màu xám nhạt, tay áo có khuỷu tay, một tay cầm giỏ thực phẩm, có thể thấy những bức ảnh này là do một người chụp. Sau đó được phân phối đến các tờ báo lớn để xuất bản.
Trong số các tờ báo, tấm ảnh lớn và rõ nét nhất là đăng ở tờ "Sao Mai", chuyên đưa tin tức giải trí.
Bức ảnh đăng trên báo "Sao Mai", Bạch Lãng vẫn mặc bộ đồ đó, tay trái của Bạch Lãng đang cầm một hộp thịt sống từ ngăn đông, cậu nhìn xuống xác nhận nhãn ghi trên đó. Vì vậy, cũng làm lộ chiếc đồng hồ kim cương ở trên cổ tay trái.
Có lẽ cũng là bởi vì Bạch Lãng không chuyển động, bức ảnh này trông rất sắc nét, rất đẹp.
Toàn bộ dãy đèn chiếu sáng trong tủ đông làm cho nước da trắng nõn đẹp đẽ hiện rõ trước ống kính. Đầu hơi thấp làm nổi bật tấm lưng trắng nõn xinh đẹp cùng bờ vai và đường cong duyên dáng của cái gáy. Kính mắt và phong cách ăn mặc chững chạc khiến Bạch Lãng trông khác hẳn với hình tượng trong phim, bề ngoài tri thức nhưng tay lại cầm theo giỏ xách bình dị, sinh ra một loại mâu thuẫn thú vị. Cảm giác vô cùng gần gũi.
Vì vậy, câu đầu tiên Phương Hoa nói khi nhìn thấy Bạch Lãng sáng nay không phải lo lắng, mà thở dài: "Nếu Hồng Hồng không nói trước với chị, chị sẽ nghĩ là cậu cố tình lăng xê đó. Nhìn này, ảnh chụp chả khác gì ảnh quảng cáo, có cần phải đẹp như vậy không?"
Bạch Lãng cười, lấy mấy tấm lật xem: "Vị phóng viên này quả thật rất có tâm, ngược lại là chúng ta nên trả công mới phải? Hiệu quả tuyên truyền không tệ nha."
Phương Hoa không thể không gật đầu đồng ý: "Cậu hẳn là chưa đọc bình luận trên nhóm của công ty. Bình luận của người hâm mộ đa số đều là về món đậu phụ kho trứng trong giỏ của cậu đó, kim chủ và cái đồng hồ kim cương kia so ra còn kém mấy món ăn của cậu. Chị đây còn không biết tên phóng viên này có lấy được thù lao không ấy, chị cũng lo lắng thay người ta."
Nói về nguyên nhân tại sao Bạch Lãng đăng bài thanh minh, Phương Hoa đã đề cập đến điều này với cậu, nhưng Bạch Lãng đã từ chối.
Bạch Lãng tỏ vẻ cậu không giỏi viết lách hay bày tỏ cảm xúc, văn từ không hay lại khô khan, viết bài không chừng lại khéo quá thành vụn. Còn nếu không phải do tự mình viết thì chẳng thà không viết. Người hâm mộ muốn nhắn lại chỉ cần sử dụng trang web của công ty. Đổi lại, nếu công ty tổ chức họp báo, Bạch Lãng sẵn sàng tham dự.
Mặt cậu(được)đầy ý cười, ngẩng đầu: "Ảnh chụp có thể mang đến hiệu quả này, nguy cơ có thể chuyển đi mất."
Phương Hoa nhìn phản ứng của cậu, nhướng mày: "Cậu không lo lắng sao?"
Bạch lãng nhún vai: "Nếu đối phương quyết theo tới cùng, lo lắng cũng vô ích."
Phương Hoa nhìn lại đống tạp chí trên bàn, đột nhiên trong đầu nảy ra một ý, kinh ngạc hỏi: "Cậu đừng bảo… sẽ không phải là cậu cố ý mặc như vậy đi siêu thị để người ta chụp chứ?
Bạch Lãng cười vô tội: "Em hào phóng hợp tác ảnh chụp cũng đẹp hơn không phải sao?"
Đáy lòng Phương Hoa lướt qua thoáng kinh ngạc. Mánh khóe này không phải cái mà người mới sẽ có, có thể đem ảnh chụp khống chế đến mức hoàn hảo. Mặt khác, biết lợi dụng vị trí khung cảnh hoặc di chuyển để hoàn toàn tránh đi ống kính...
Nghĩ vậy, Phương Hoa nhịn không được lại nhớ đến báo cáo của Trần Tụng (người đại diện trước của Bạch Lãng), Bạch Lãng hoàn toàn khác với những gì tài liệu ghi chép.
Trong lòng nghi ngờ nhưng Phương Hoa chỉ biểu lộ một ánh mắt nghiêm khắc: "Không có lần sau, nhớ kỹ. Nếu tình huống này còn xảy ra, phải nói trước cho chị."
"Gây thêm phiền phức cho chị Phương, thật sự xin lỗi" Bạch Lãng ngoan ngoãn giải thích.
Phương Hoa gật đầu: "Như vậy không vô nghĩa, tiếp theo chúng ta nói một chút đối sách công ty đi."
Bạch Lăng trả lời, nhưng trong lòng thầm thở dài, chính mình kiếp trước qua ba cuộc khủng hoảng quan hệ công chúng cũng chẳng ai thèm quan tâm, nhưng lần này có Phương Hoa lập tức nhảy ra thu dọn, có phần nhẹ nhõm hơn nhưng cũng có chút phức tạp, tài nguyên chỉ được dành cho những người biết nắm bắt thời cơ, thực tế cũng thật tàn khốc.
"Trước đó, tôi còn phải khen ngợi cậu một câu, cậu xử lý tốt lắm" Phương Hoa đột nhiên cười: "Cố ý dẫn dắt người khác chụp ảnh, có lợi cho việc đánh lạc hướng truyền thông, đem tình huống như chúng ta đã dự đoán trước, làm mọi người thấy đây mới là mục đích ban đầu của tổ phim".
"Chị Phương tính toán làm như thế nào?" Bạch Lãng cũng không cảm thấy ngoài ý muốn.
Đây cũng là kế hoạch của Bạch Lãng. Nếu trốn không xong, chẳng bằng đem tình huống đảo ngược làm cho người ta hoài nghi là chính mình đưa tin cho phóng viên. Đương nhiên, làm bằng sức của chính mình có vẻ không đúng, nếu có công ty can thiệp, sự việc sẽ trở nên đáng tin cậy hơn.
Nói chung, cũng không sợ tên săn ảnh ban đầu nhảy ra xác nhận. Bởi vì nếu đối phương ra mặt, chính là tự cắt đứt đường lui của bản thân, mất nhiều hơn được, khả năng xảy ra cực ít, Bạch Lãng có thể động tay vào, đảm bảo tổn thất giảm tới thấp nhất.
Phương Hoa tiếp tục nói: "Lúc nãy chị giúp cậu lưu ý kịch bản, đã an bài tốt công tác lúc sau của "Đáp". Hiện tại xuất hiện tình huống mới, tôi không có nhiều lựa chọn, mặc dù có chút mạo hiểm, nhưng tôi cảm thấy được nó là cái thích hợp."
Phương Hoa nói xong, từ trong đống tài liệu chất chồng trên bàn lấy ra một xấp dày, đưa cho Bạch Lãng.
Bạch Lãng nhận lấy, động tác lại rõ ràng một chút, nguyên nhân là do tên đạo diễn in trên bìa.
Phương Hoa thấy biểu tình kinh ngạc của Bạch Lãng, cô giải thích: "Chu Khoan, có thể cậu chưa từng nghe qua tên của đạo diễn này. Ông ấy chưa có bất kỳ bộ phim nào ở trong nước, nhưng ông ấy đã quay phim tài liệu cho tổ chức từ thiện của Liên minh X trong nhiều năm, và cũng được coi là một người nổi tiếng. Lần cuối cùng bạn của ông ấy nhờ ông ấy trở về nước tài trợ cho một bộ phim liên quan đến những bộ quần áo thủ công. Nhưng vì tên tuổi của Chu Khoan thực sự quá mới, phim thương mại lại khác với phim tài liệu. Những đoàn phim nổi tiếng thì ngại rủi ro, còn những phim có danh tiếng quá thấp thì không phù hợp với chủ ý của ông, vì vậy họ tốn rất nhiều thời gian trong việc tuyển chọn diễn viên. Chị biết rằng bộ phim điện ảnh đầu tiên đối với người mới rất quan trọng, nhưng vai diễn này tình cờ là ..."
Bạch Lãng nhịn không được, cắt lời: "Em nhận."
Phương Hoa ngừng một chút, khoanh tay nhướng mày: "Chị còn chưa nói đến vấn đề chính."
"Là em nóng vội" Bạch Lãng cười, nói: "Bất quá em biết đạo diễn Chu Khoan, em đã xem tất cả phim tài liệu của ông ấy, thực sự rất thích, không nghĩ tới nhanh như vậy đã có cơ hội hợp tác."
Kiếp trước, Chu Khoan đã dạy Bạch Lãng rất nhiều, Bạch Lãng tìm tất cả bộ phim của Chu Khoan xem một lần. Mà khi Bạch Lãng quen biết Chu Khoan, ông đã năm mươi tuổi, kỳ thật khi ngoài bốn mươi, ông mới về quốc nội quay bộ phim đầu tiên, bởi vì thiếu thốn tài chính, không tìm được nhà đầu tư nào chịu rót vốn, khiến bộ chưa quay đã chết ngộp.
Mặc dù tài năng của Chu Khoan ngay lập tức được phát hiện sau bộ phim thứ hai của ông, nhưng sự thất bại của bộ phim đầu tiên cũng trở thành một trong những nguyên nhân kéo nhà máy dệt may của bạn tốt ông đi xuống. Chu Khoan nhiều năm sau vẫn canh cánh trong lòng, nghĩ rằng lúc trước nên khuyên bạn tốt vài lời, chứ không phải không biết tự lượng sức mình liên tục làm ầm ĩ, hẳn là bạn tốt của ông ấy sẽ không phải chịu đựng quá nhiều. Bạch Lăng nghe xong, rất hâm mộ.
"Ồ!(?) Phim tài liệu cậu cũng xem? Cậu có hứng thú với phim tài liệu sao?" Phương Hoa lần thứ hai kinh ngạc.
Phim tài liệu thật ra đều rất kén người xem, nhưng Chu Khoan vẫn là không đổi phong cách quay phim.
"Đúng vậy" Bạch Lãng thật tâm cười: "Càng ngày càng có hứng thú."
Nụ cười làm Phương Hoa sửng sốt, nhưng cũng yên tâm rất nhiều. Vô luận Bạch Lãng có làm người ta đoán không ra cậu đang suy nghĩ gì, chỉ cần phần yêu thích này là chân thật, Phương Hoa có thể tin tưởng Bạch Lãng chính là một diễn viên tốt, ít nhất cậu sẽ không lười biếng.
"Tốt lắm" Phương Hoa vừa lòng gật đầu: "Bất quá lý do chị chọn kịch bản này cho cậu, không phải vì Chu Khoan, mà là do nam chính trong kịch bản. Nam chính có gia tài bạc triệu, cả đời ăn không ngồi rồi cũng sẽ không chết đói. Từ nhỏ hưởng thụ hết thảy xa hoa, nhưng bởi vì họ hàng phản bội, bị đoạt đi tất cả, trở thành bậc thầy làm âu phục, tiếp tục sinh hoạt trong vòng xã hội."
"Cho nên em phải thử cảm giác làm phú hào một lần sao?" Bạch Lãng lĩnh hội.
"Đúng vậy. Trong cốt truyện, từ đầu đến cuối nam chính đều mang cảm giác tao nhã, loại khí chất của tầng lớp thượng lưu tuyệt đại bộ phận là nhờ tiền bạc bồi đắp." Phương Hoa mỉm cười giải thích: "Điểm mâu thuẫn này đóng vai trò trọng yếu trong kịch bản, cậu phải trải nghiệm trong hoàn cảnh tương đồng trước. Chúng tôi đã liên hệ với phía công ty rồi, chỉ cần cậu gật đầu, chúng ta lập tức có thể thông báo cho cánh truyền thông."
Bạch lãng không thể không bội phục hiệu suất làm việc của Phương Hoa: "Cám ơn chị Phương."
Phương Hoa lại thở dài: "Tâm lí nhân vật này có rất nhiều điểm khúc chiết, vô cùng có chiều sâu, cho người mới như cậu đảm nhận vai nam chính, xem ra bên đầu tư đã nhượng bộ rất lớn rồi. Nếu không phải vì tình huống này, chị cũng không đồng ý cho cậu mạo hiểm như vậy, cho nên có phát sinh tình huống gì, hoặc cần thêm tài nguyên, cứ lập tức tìm chị, không cần khách sáo. Biết không?"
Nhưng Bạch Lăng sớm đã có sẵn nghi vấn trong đầu: "Chị Phương, chị có biết kinh phí sản xuất của bộ phim này là bao nhiêu không?"
Phương Hoa hơi kinh ngạc: "Công ty đã đặt trước ba nghìn năm trăm vạn, nhưng khi quay chụp có thể có nhiều tình huống phát sinh, nếu như đạo diễn xử lý không tốt, e rằng phải chuẩn bị chi thêm."
Ở kiếp trước, Chu Khoan không nói rõ ông nợ bao nhiêu tiền cho bộ phim đầu tiên, nhưng ngay cả một phần mười của ba nghìn năm trăm vạn cũng là một con số cao ngất trời đối với Bạch Lãng. Giúp Chu Khoan tránh được lần hối tiếc này, cũng coi như trả ơn ông đã hướng dẫn cậu.
Thông thường, từ lúc thử vai đến lúc bấm máy vẫn còn vài tháng, chính mình vẫn còn có chút thời gian để tìm ra giải pháp. Bạch Lãng không yên lòng gật đầu: "Vậy lần tới phóng viên truy hỏi, em sẽ trả lời mọi thứ đều là do công ty sắp xếp cho."
Phương Hoa vội vàng bổ xung: "À, nếu phóng viên hỏi vấn đề phòng ở, cậu cứ nói là mượn bạn nhé. Người trong công ty có chút thích so đo, nếu cậu nói phòng ở do công ty cung cấp, về sau giải thích đau đầu lắm."
Bạch Lãng mỉm cười: "Vâng, không thành vấn đề."
"Về phần người bạn này" Phương Hoa tỏ vẻ buồn cười, nói: "Cậu ta đang chờ cậu dưới lầu."
Bạch Lãng chớp mắt, quả thật khi rời khỏi công ty, Bạch Lãng thấy Dung Tư Kỳ đang đeo tai nghe ngồi trên ghế sô pha ở khu vực chờ cạnh đại sảnh lầu một, bên cạnh còn có một chiếc ba lô.
Ghế sô pha ở khu vực chờ được đặt cạnh cửa sổ kính suốt trong sảnh trống tầng một. Các phóng viên khi nãy vây quanh Bạch Lãng bên ngoài công ty đã tập trung lại gần Dung Tư Kỳ không ngừng ấn chụp. Dung Tư Kỳ vẻ mặt lạnh nhạt không nhúc nhích tiếp tục lướt di động.
Đến khi thang máy "đinh" một tiếng, Dung Tư Kỳ ngẩng đầu nhìn về hướng thang máy. Thấy Bạch Lãng từ thang máy đi đến, cậu ta liền cất điện thoại vào balo, tựa như cậu ta là đặc biệt ở đây chờ Bạch Lãng.
Đáy lòng Bạch Lãng cảm thấy ấm áp, mang theo nụ cười tiến lại gần. Không phải Bạch Lãng thích cậy già lên mặt, đã gặp qua Dung Tư Kỳ thành thục, ổn trọng mười năm sau, lúc này nhìn lại thanh niên mười chín tuổi, làm cậu có cảm giác đang nhìn em trai.
Bạch lãng cũng không hỏi, cười khổ nói: "Chị Phương không cần đem cậu kéo vào vũng nước đυ.c thế này. Rắc rối."
Dung Tư Kỳ được "Giải trí Ngu Nhạc" nâng ở trong lòng bàn tay, cẩn thận che chở, trừ bỏ cậu ta có thiên phú âm nhạc, còn bởi vì bối cảnh gia đình.
Dung gia là lãnh đạo cao cấp trong ngành hàng không quốc gia, Dung Tư Kỳ còn là đứa nhỏ nhất trong thế hệ này của Dung gia. Phía trên cậu ta còn có một người chị gái và hai người anh lớn, ít nhất đều lớn hơn năm tuổi so với cậu ta, thành ra cậu ta ở nhà được xem như châu ngọc mà nuôi. Được đối xử cẩn thận như vậy làm Dung Tư Kỳ không giỏi đối ngoại cho lắm.
Gia thế của Dung Tư Kỳ là sau khi cậu ta thành danh nhiều năm mới bị phóng viên đào ra, khi mới xuất đạo, mọi người chỉ biết là gia cảnh nhà cậu ta xem như cũng giàu có.
Chỉ thấy Dung Tư Kỳ lạnh nhạt lắc đầu: "Không phiền phức. Nhà của tôi ở dãy A, anh Lãng đến ở mấy ngày?"
Mặc dù là người quen, Dung Tư Kỳ tựa hồ cũng không (không) giỏi tìm chủ đề trò chuyện.
"Dãy D, tầng 8." Bạch Lãng nói số phòng ở.
"Vâng. Chị Phương bảo tôi lái xe đến đón anh, đi thôi." Dung Tư Kỳ cầm balo lên tính đi.
Bạch Lãng liếc nhìn nhóm phóng viên bên ngoài cửa sổ điên cuồng chụp ảnh, âm thanh huyên náo bên ngoài xuyên qua lớp thủy tinh truyền thẳng vào tai.
Bạch lãng vỗ vỗ Dung Tư Kỳ "Trước tiên cứ chờ trợ lý đã, nếu bây giờ đi ra ngoài sẽ bị họ ăn sống mất."
Dung Tư Kỳ nhìn bên ngoài, lại một đám máy ảnh nhấp nháy, cậu ta híp lại mắt.
Bạch Lãng thấy thế, lấy kính râm đang treo trên cổ áo, đưa cho Dung Tư Kỳ: "Đeo đi, mắt cậu không tốt, đèn làm đau mắt."
Dung Tư Kỳ hơi ngạc nhiên, nhưng cậu ấy nhớ đến phải thể hiện tình "hữu nghị", vì vậy lấy đeo lên.
Trên tiêu đề các trang tạp chí ngày hôm sau, rất nhiều bức ảnh được đăng tải đã chọn cảnh này.
Cùng ngày, UNI cũng phát hành chiến dịch quảng cáo đầu tiên cho các mẫu mới mùa thu đông dùng ảnh chụp chung của Bạch Lãng và Dung Tư Kỳ.
Người anh thành thục, hiền lành và cậu em trai lãnh đạm thiên tài.