*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
34.
Trước khai giảng một tuần, sư phụ cho tiểu đạo sĩ một khoản tiền, để hắn mang tiểu thỏ tử đi du lịch.
Hai người đến thành cổ Bình Dao*, ngắm nhìn cổ kiến rộng lớn, thưởng thức biểu diễn phong tục tập quán, ăn qua các loại đồ ăn đầy thú vị, chơi đến vô cùng thỏa thích.
Buổi tối, ở quán rượu mang chủ đề đậm nét cổ xưa, hai người ngọt ngào hôn nhau.
Tiểu thỏ tử dùng đôi mắt ướŧ áŧ nhìn đối phương: Thanh Trúc, chúng ta làm chuyện xấu hổ đi.
Tiểu đạo sĩ ôm eo y: Đêm nay dùng tay hay vẫn là miệng đây? Em chọn đi.
Tiểu thỏ tử: Không muốn miệng cũng không muốn tay, muốn chúng ta làm thật cơ.
Tiểu đạo sĩ nhớ lại lời sư thúc nói.
Chờ đến khi lên đại học, Thanh Ngọc ở nơi phồn hoa, gặp được nhiều loại người, làm sao xác định y sẽ không thay lòng?
Vào lúc tiểu thỏ tử còn chưa nhìn hết nhân gian vạn dạng, mình cũng không muốn trói buộc y. Tiểu đạo sĩ nghĩ.
Nguyện vọng "một lần đao thật súng thật" không được thực hiện, tiểu thỏ tử vô cùng thất vọng, y trở người, xoay cái mông tròn nhỏ về phía tiểu đạo sĩ.
Bất quá, sau hai cái hôn nồng nhiệt của tiểu đạo sĩ, tiểu thỏ tử liền mềm nhũn rơi vào l*иg ngực đối phương.
35.
Tiểu thỏ tử phải đến trường, tiểu đạo sĩ bận tới bận lui, bản thân hắn khiêng một đống hành lý, để tiểu thỏ tử ở một bên rảnh rỗi uống nước ép cà rốt.
Đến ký túc xá, tiểu đạo sĩ giúp tiểu thỏ tử trải giường chiếu, dọn dẹp vệ sinh.
Một người bạn cùng phòng đặc biệt hâm mộ: Vị bạn học này, anh trai cậu đối với cậu thật tốt!
Tiểu thỏ tử: Y không phải anh trai tớ, là bạn trai tớ ~
Bạn cùng phòng: ...Đã hiểu đã hiểu, chân ái vạn tuế...
36.
Đóng cửa học quân sự nửa tháng, những người khác đều bị phơi nắng thành than đen, chỉ có tiểu thỏ tử vẫn cứ trắng sáng chói mắt, suất khí đáng yêu.
Tiểu thỏ tử ở trong lòng yên lặng tính toán, còn hai tuần nữa là được nhìn thấy Thanh Trúc rồi, lúc đó phải cùng y điên đảo mà không thể miêu tả một phen*.
*Nguyên văn "到时候可要跟他狠狠地不可描述一番."
Y không biết, tiểu đạo sĩ y nhớ nhung điên cuồng vì để gặp được y mà tự nhận việc tư.
Hắn đi xem phong thủy khu học mới cho thầy hiệu trưởng ở trường đại học, sư phụ, sư thúc mắt nhắm mắt mở cho phép.
Tuy thầy hiệu trưởng tin đạo giáo, nhưng lại không muốn gây chú ý, nên thầy thỉnh cầu tiểu đạo sĩ cố gắng đừng mặc đạo bào đến.
Vì một cái liếc mắt âu yếm tiểu thỏ tử từ xa mà tiểu đạo sĩ thuê một bộ âu phục thẳng tắp, chải tóc thật soái khí, nhìn qua đúng là dáng dấp của một tinh anh.
Xem xong phong thuỷ khu học mới, tiểu đạo sĩ chủ động đề nghị xem miễn phí phong thuỷ khu học cũ.
Vừa đến gần sân luyện tập đã nghe thấy tiếng hô khẩu hiệu vang dội.
Tiểu đạo sĩ tìm kiếm trong đám người, sau đó từ trong một đống gương mặt đen thùi lùi, tìm ra một khuôn mặt nhỏ non mịn như đậu phụ trắng.
Tiểu thỏ tử của hắn ấy nha! Vẫn đáng yêu như vậy.
Vừa muốn quay người rời đi liền thấy một thân ảnh nhỏ gầy như một viên đạn pháo vọt tới.
Không khí cực nóng như ngưng tụ, tiếng răn dạy của huấn luyện viên, tiếng kinh hô của các bạn học, vào thời khắc ấy toàn bộ đều ngừng lại.
Dưới ánh mặt trời, tiểu thỏ tử băng băng chạy đến, khuôn mặt hồn nhiên tươi cười đặc biệt bắt mắt.
Tiểu đạo sĩ cong cong ánh mắt, mở rộng vòng tay như muốn ôm trọn cả thế giới...
_______________
Chú thích
Thành cổ Bình Dao: nằm ở miền Trung tỉnh Sơn Tây, nổi tiếng với những bức tường thành cổ và đường phố giữ nguyên được nét cổ kính xưa. Đây là thành cổ lịch sử cấp quốc gia, được xây dựng từ thời Tây Chu dưới thời Chu Tuyên Vương (827 - 782 trước công nguyên), đến thời Minh Hồng Vũ được trùng tu lại, bọc gạch toàn bộ và đến thời Khang Hy lại xây dựng thêm các lầu thành khiến tòa thành càng thêm hoành tráng.
(Theo google)
_______________
Tác giả có lời muốn nói:
Kết thúc, tung hoa hoa...
----------oOo----------
Khuynh: truyện đã hoàn rồi và không có phiên ngoại nha mọi người :> hẹn gặp mọi người ở bộ tiếp theoooo :>>