Q1. Chương 5: Tập Kích Ban Đêm
Tác giả: Thiên Tinh Cơ.
Editor: Tiểu Mục (小目)
Lòng tôi biết không ổn, vội vàng hỏi A Quý gần đây trong trại có xảy ra chuyện kỳ quái gì hay không, A Quý lắc đầu nói không có. Chỉ là Bàn Tử luôn có vẻ bồn chồn không yên. Tôi hỏi A Quý sao lại thế này? A Quý nói mấy ngày trước là ngày giỗ của Thái Vân, Bàn Tử đi viếng mồ mả cho cô ấy, lúc trở về thần sắc có chút không đúng. A Quý hỏi hắn làm sao thế, hắn cũng không trả lời, chỉ tự nói với mình một câu: “Hắn ăn no”. Tôi càng thêm kỳ quái, nhưng A Quý rốt cuộc không nói hết được. Tôi hỏi hắn trong trại có bao nhiêu người hắn đáp nhiều nhất có lẽ khoảng 30 người. Hiện tại thanh niên trai tráng đều ra ngoài làm công, con gái có thể gả được liền đi nơi khác lấy chồng. Chỉ còn dư lại những vị gia gia đã già không muốn xa đất từ thời cố tổ và nhóm thợ săn lúc trước ở trong trại.
Đang nói, chợt nghe tiếng thiếu nữ hô một tiếng: “A ba!”. Tôi và A Quý ngẩng đầu thì thấy là chị của Vân Thái đang cõng con trở về xem A Quý, bên cạnh còn có chồng của cô ấy đi cùng. Tôi thấy anh rể Vân Thái là người đàn ông vác súng thực chân chất, qua dáng vẻ cũng thấy là một tay săn thú giỏi. A Quý giới thiệu tôi với bọn họ, anh rể Vân Thái tự xưng A Quang. Tôi và hắn bắt tay, quả nhiên lòng bàn tay đều là những vết chai.
Tinh thần của tôi bất an, sau khi cùng mọi người ăn xong cơm chiều liền nói muốn nghỉ ngơi ở phòng Bàn Tử. Sau khi tôi vào nhà thì thấy trên bàn vẫn như trước bày ảnh chụp chung của Vân Thái và Bàn Tử. Tôi cầm lên xem, cảm thấy không quá thổn thức. Chúng tôi ở đây cùng Muộn Du Bình trải qua mọi việc, giống như mới chỉ xảy ra ngày hôm qua.
Khi tôi muốn đặt ảnh chụp xuống bàn, bỗng nhiên giật mình, cảm thấy có điểm không thích hợp. Lại cầm ảnh lên xem, chỉ thấy ngọn núi đằng sau bọn họ chụp có chút cổ quái. Nhưng lại không nói được rốt cuộc là không đúng ở đâu.
Tôi suy tư trong chốc lát, không thấy được manh mối nào liền bỏ ảnh chụp về chỗ cũ, sau đó ngồi trên giường hút thuốc.
Tôi vốn là định rời đi ngay, nhưng A Quý nói sắc trời đã tối, căn bản không thể xuống núi. Tôi biết hắn nói đúng, chỉ đành chờ đến ngày mai lại tính tiếp.
Tôi một bên hút thuốc một bên nhớ lại hành trình đi nước Mỹ lần này, nhưng dù có thế nào thì những ký ức liên quan đến chuyện sau khi mở ra Bạch Thạch Long Văn Hạp đều không tồn tại. Tựa như hoàn toàn bị xóa mất, một chút manh mối cũng không có. Cái hộp kia trông như thế nào tôi không nhớ nổi. Cũng không biết có phải vì ngửi được mùi hương gì cổ quái nên mới lăn ra ngất hay không.
Tôi vốn đối với sự cố chấp tìm lại những ký ức đã quên của Muộn Du Bình luôn khó hiểu, thậm chí còn cảm thấy không đáng giá. Mọi người không phải luôn nói làm người thì nên nhìn về phía trước hay sao? Sao phải nhớ lại những thứ trong quá khứ chứ? Nhưng hiện tại tôi rốt cuộc mới hoàn toàn hiểu được, một người không biết chính mình là ai, đã làm cái gì trước đó... loại cảm giác này, là bất an khó nhịn, đối với những người chưa bao giờ trải qua mất trí nhớ căn bản sẽ không thể hiểu được.
Tôi cứ ngồi như vậy trong bóng đêm, nhìn vào tàn thuốc lóe lên ánh lửa.
Đương khi tôi chuẩn bị đi ngủ, đột nhiên nghe được tiếng khóc nỉ non của trẻ con. Ban đầu tôi tưởng con của chị Vân Thái đang khóc, nhưng rất nhanh sau đó lại phát hiện có điểm không thích hợp. Tiếng trẻ con khóc kia càng ngày càng nhiều, hơn nữa còn giống như không chỉ một đứa khóc. Không bao lâu, chó trong trại bắt đầu hỗn loạn sủa như điên. Tôi bỗng nhiên giật mình một cái, rốt cuộc cũng nhớ ra ——— tiếng này chính là tiếng kêu của Mật Đà La!
Tôi lập tức đứng dậy, chỉ nghe thấy những tiếng khóc nỉ non đó đang từ bốn phương tám hướng dần dần tiến về phía này, cách hàng rào càng lúc càng gần. Tôi vội chạy ra ngoài, chỉ thấy anh rể của Vân Thái đã vác súng săn đứng ở bên ngoài. Tôi tiến lên hô: “A Quang, đi gọi đám người A Quý dậy, sắp xảy ra chuyện rồi! Gọi tất cả mọi người trong trại tỉnh dậy!”
“Sao lại thế này?” không đến một lát sau A Quý cùng chị của Vân Thái chạy xuống. Tôi nói lớn với A Quý: “A Quý, là Mật Đà La!! Chính là cái lần trước làm bọn Bàn Tử bị thương! Mau tập trung mọi người lại, cầm vũ khí đến một nơi thật rộng đi! Dùng lửa vây quanh chúng ta, nhanh lên!”
“Ông chủ Ngô, anh vừa nói chúng là Mật Đà La?” A Quang nhìn thấy bộ dáng sợ hãi của tôi tựa hồ rất khó hiểu. Tôi không rảnh giải thích cho hắn, chạy đến bên cạnh A Quý lấy cái súng săn và thanh đao dài, hỏi A Quý: “Có nơi nào đủ để chứa ba mươi người hay không?”
“Chỗ Bàn Tử xây trường tiểu học vừa hay mới san bằng, chưa làm gì nên còn đang trống.” A Quý trả lời.
Tôi nói to: “Mau mang tất cả mọi người tới đó đi!!”
Trong khi nói, tôi cùng A Quý đi gõ cửa nhà từng người một. Lúc đó hầu hết mọi người đều bị tiếng chó sủa làm cho tỉnh giấc, nên chúng tôi cũng không cần phải tốn nhiều công sức đã có thể tập trung mọi người lại.
Chúng tôi nâng những người lớn tuổi đi, để súng cho nhóm thợ săn cầm, sau đó nhanh chóng đến trường tiểu học Bàn Tử mở. Nơi đó là một vùng đất trống, đúng như lời A Quý nói mới san bằng nhưng chưa xây dựng. Tôi âm thầm thấy may mắn vì đã cho Bàn Tử vay ba ngàn tệ, nên lúc này mới có chỗ để đặt chân.
Chúng tôi góp nhặt củi khô, đem trải ra một đường tròn rồi châm lửa. Tôi để tám người thợ săn kia, mình, A Quý và anh rể của Vân Thái cùng mấy người cầm vũ khí khác có mang theo chó săn bảo vệ bốn phía, che chở bên ngoài cho các ông bà già, chị gái Vân Thái và các con của cô ấy đứng ở trong.
A Quang ở bên cạnh lặng lẽ hỏi tôi: “Ông chủ Ngô, chuyện của anh tôi có biết một chút. Anh có thể nói cho tôi biết rốt cuộc là thứ gì đang ra hay không? Cái tiếng kêu kia của chúng thật khiến người ta khϊếp sợ.”
Lòng tôi thầm nghĩ, nếu tôi nói đó là tổ tông của dân tộc Dao các anh liệu anh có tin không?
“Đó là bản thể của quái vật núi, lẽ ra nên ở dưới lòng đất mới đúng, không biết vì sao lại chạy ra. Nhớ kỹ, nhìn thấy bóng đen thì tay chân phải nhanh một chút!” tôi nắm chặt súng săn, nhìn bên ngoài đống lửa chỉ là một màu đen.
Tiếng trẻ con khóc loạn trong không trung bỗng nhiên dừng lại. Không gian đang ồn ào đột nhiên chuyển sang yên tĩnh, làm cho không khí trở nên quỷ dị đến khó thở. Tôi cảm thấy mồ hôi đang nhỏ giọt, gắt gao nắm chặt khẩu súng săn trong tay, lòng biết đêm nay chỉ sợ sẽ là một đêm cửu tử nhất sinh. Khi đó Muộn Du Bình và Bàn Tử đại chiến với đám Mật Đà La, hai người đều mạnh tay hung hãn cực kỳ, thế mà còn thiếu chút nữa là toi mạng. Huống chi đêm nay nghe tiếng kêu của chúng, cũng không biết có bao nhiêu...
Không bao lâu, đám Mật Đà La bắt đầu hành động, chúng nhảy lên thấy bóng dáng lờ mờ, tiếng cành cây bị bẻ gãy không ngừng truyền đến. Mọi người sốc lại tinh thần lên mười hai phần bắt đầu đề phòng. Bọn Mật Đà La dường như đối với ánh lửa có chút sợ hãi, nhất thời không dám tiến lên. Thời điểm dây thần kinh của tất cả mọi người đang căng thẳng, con của chị Vân Thái bỗng nhiên “Oa!” lên một tiếng!
Lòng tôi run lên, chỉ thấy một con Mật Đà La nhảy bật một cái liền qua được vạch lửa ngăn cách rồi nhào đến chỗ con của chị Vân Thái. A Quang nhanh tay lẹ mắt, một tiếng súng vang lên, Mật Đà La lui về phía sau một bước rồi ngã khuỵu vào đống lửa, lửa đang cháy bị nó ép chỉ còn dư lại một ít. Chúng tôi nhìn thấy mấy con Mật Đà La khác trên người chảy xuống màu đen nhầy nhụa như con khỉ nhảy vào qua chỗ lửa bị hổng kia.
Mọi người lên đạn, tức khắc xảy ra một trận hỗn chiến. Tôi mắng to một tiếng, chém đứt đầu con Mật Đà La đang tiến lại gần, nhưng lại bị con khác xô ngã xuống đất. Chỉ nghe răng rắc một tiếng, báng súng vậy mà bị nó cắn vỡ. Móng vuốt sắc nhọn của Mật Đà La nhằm mặt tôi mà cào tới. Tôi nghe có tiếng súng vang, không biết là ai đã bắn trúng nó, làm nó gục xuống người tôi. Tôi cố hết sức đẩy nó ra, đồng thời rút đao chém mạnh vào một con khác đang tiến về phía này.
Tiếng kêu thảm thiết xung quanh vẫn luôn vọng vào tai không ngừng, tôi chỉ thấy mùi máu trên người càng ngày càng nồng. Ý thức của tôi dần tiến vào trạng thái hỗn loạn, chỉ biết liều mạng chém gϊếŧ...
Không bao lâu sau, trời mây đen dày đặc rồi đột nhiên đổ mưa lớn, dập lửa chúng tôi đốt lên tắt ngúm.
Thời điểm tôi cơ hồ lâm vào cuồng loạn, bỗng nhiên nghe thấy tiếng hét thảm từ chị của Vân Thái: “Con của tôi!!”
Tôi quay đầu nhìn, liền thấy con của cô ấy bị Mật Đà La túm hai chân mà lắc lắc trên không trung. A Quang muốn đến gần nhưng bị một con khác ngoạm vào tay, nhất thời không sao thoát được. Đứa trẻ sợ hãi oa oa khóc lớn. Đầu tôi ong—— một cái, sau đó liền xông lên. Cũng không biết vì sao lại như thế, nhưng khi tôi nhảy lên lại bắt chước động tác giống hệt Muộn Du Bình, ngồi lên trên vai nó. Bất đồng duy nhất có lẽ là tôi dùng thanh đao dài đâm thẳng xuống đỉnh đầu Mật Đà La. Nó trố mắt kinh hãi vung đứa nhỏ trong tay đi. Tôi la lên một tiếng: “Mau đỡ được!” chị của Vân Thái vội tiến lên giơ tay đỡ lấy con mình vừa bị ném đi.
Chuyện kế tiếp thực giống như nằm mơ, cơ thể tôi không còn nằm trong khống chế của mình, nghĩ cũng không dám nghĩ tới mình sẽ làm ra được những động tác yêu cầu cao độ. Cảm giác này rất kỳ quái, giống như bản thân biến thành một rối gỗ mặc người khác đứng đằng sau thao túng.
Con Mật Đà La kia lại thật sự vì động tác gϊếŧ chóc quỷ dị mà thành thạo của tôi ngã xuống...
Trận chiến vẫn cứ tiếp tục, cho đến khi trên không trung chuyển sắc trắng xanh. Những con Mật Đà La còn lại bị mọi người đuổi đánh mà chạy tứ tán, tiếng khóc nỉ non thảm thiết của trẻ con dần dần đi xa. Tôi mơ mơ màng nhìn trong mây mù sơn trại có phần mơ hồ, trên mặt đất là những vũng máu lớn, âm thanh khóc la rồi rêи ɾỉ của người bị thương lớn tiếng cứ vang lên sát bên tai.
Tôi không thể làm được thêm một động tác nào nữa, tay chậm rãi buông xuống, đao dài rơi xuống đất. Tôi mơ hồ nhìn thấy A Quý kêu to câu gì đó rồi nhanh chóng chạy lại đây. Tầm mắt của tôi ngày càng mông lung, dần dần rồi cái gì cũng nhìn không thấy, thứ gì cũng nghe không được. Cả thế giới phảng phất như đang cách tôi thật xa. Tôi dần chìm vào trong bóng tối...