Cô gái năm ấy ở hành lang dài trong vườn hoa kia, không chút ngượng ngùng nào mà thẳng thắng tỏ tình với anh. Đôi mắt cô linh động lấp lánh như sao trời, không hề che dấu tình yêu của mình với anh.
Trong khoảnh khắc đó, tim anh như rung động.
Chỉ là anh cũng không hề quen biết cô, cũng không muốn yêu đương qua loa như thế.
Nhưng cho dù anh có từ chối cô đi chăng nữa thì cô vẫn như một con thỏ nhỏ, mỗi ngày đều lắc lư trước mặt anh, cuộc sống vô vị của anh như được cô thổi bùng lên, tựa như một tờ giấy trắng bỗng chốc được tô lên bằng vô số màu sắc.
Ngày mà anh chấp nhận cùng cô ở bên nhau là vào sinh nhật thứ 18 của anh.
Anh chưa bao giờ ăn sinh nhật, bởi vì ngày mà anh sinh ra cũng là ngày mẹ anh mất do khó sinh. Vậy nên vào ngày này mỗi năm, anh đều xem như là không có. Có điều, cô lại không biết đến chuyện này, lại còn yên lặng mà chuẩn bị cho anh một bất ngờ. Vào đêm hôm đó ở hành lang dài trong hoa viên, cô ôm một bó hoa hồng cười hì hì sau đó bắt đầu hát lên bài ca chúc mừng sinh nhật anh, thật hoang đường nhưng anh thấy điều này như đang cứu rỗi linh hồn anh. Vì thế anh thất thần một lúc rồi cúi xuống hôn cô, hai người đều sững sờ ngay tại chỗ.
Vẫn là cô phản ứng lại trước, lúc trước cô không biết thế nào là xấu hổ nhưng bấy giờ mặt cô lại đỏ ửng lên, sau đó nghiêm mặt đánh nhẹ lên người anh, bắt anh phải chịu trách nhiệm vì đây là nụ hôn đầu cực kỳ quý giá của cô. Không biết sao trong lòng anh lại thầm mừng rỡ một chút, đây cũng là nụ hôn đầu của anh. Nhưng anh lại giả vờ bình tĩnh, nhàn nhạt ừ một tiếng coi như đáp ứng cô. Thật ra cô không chú ý rằng hai tai anh cũng đã đỏ lên.
Sau khi ở bên nhau, anh càng thêm thích cô nhưng anh vốn dĩ không phải kiểu người chủ động, cho nên người chủ động luôn là cô. Anh cũng từng lo được lo mất, anh lo rằng mình sẽ làm tắt đi sự nhiệt tình của cô, nhưng may mắn là không cô không như thế, mỗi ngày cô vẫn vui vẻ đến tìm anh, vẫn bày tỏ tình cảm với anh.
Vào đêm đó trong khách sạn, cô cọ tới cọ lui trong ngực anh khiến anh nhẫn nhịn đến trái tim cũng phát ngứa. Nhưng vì thấy cô vẫn còn nhỏ nên anh không nỡ, rốt cuộc thấy cô không chịu được nên cuối cùng anh mới làm với cô. Trước khi làm anh từng nghĩ rằng anh nhất định sẽ đối xử tốt với cô cả đời. Chỉ là anh hoàn toàn không thể ngờ rằng từ đầu đến cuối chỉ là một cái bẫy mà thôi, anh trúng mỹ nhân kế của cô, thua đến mơ hồ.
Ngày ấy cô đứng ra làm chứng trước tòa, anh rốt cuộc cũng hiểu được thế nào là không còn hy vọng. Khi đó anh không hề giải thích một lời nào cả, nếu cô đã chuẩn bị chứng cứ đầy đủ đến như vậy thì giãy dụa cũng chỉ thêm phí công mà thôi.
Sau khi ra tù, lòng anh tràn đầy thù hận, anh chỉ muốn gặp lại cô rồi sau đó hung hăng tra tấn cô từng chút từng chút một rồi hủy diệt cô.
Nhưng khi cô xuất hiện trước mặt anh thêm lần nữa, mối hận không lòng anh lại không có chút kiên cường nào mà vơi đi phân nửa, nhưng sau đó anh lại đè ép nó xuống rồi tự mình tra tấn cô. Thật ra mỗi lần nhìn thấy dáng vẻ đau khổ của cô, sau khi kɧoáı ©ảʍ tra tấn ngắn ngủi qua đi thì chỉ còn mỗi sự thống khổ và mê mang nuốt chửng lấy anh.
Để rồi đến khi biết được chân tướng, mặc dù rất tuyệt vọng nhưng anh cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi, bởi vì cuối cùng anh cũng đã có thể buông bỏ hết tất cả những khúc mắc mà anh tự cho là đúng đó. Cho dù cô không chấp nhận anh thì anh cũng có thể yên lặng mà bảo vệ cô.
Sau khi ở bên nhau, trong lòng anh đầy ắp cảm giác đã đánh mất một món đồ quý giá nhưng lại may mắn tìm về được. Trong suốt khoảng thời gian sống chung, anh như được quay về những ngày tháng vô âu vô lo, anh không tin vào thánh thần nhưng bây giờ anh thật sự rất muốn cảm ơn ông trời vì đã đưa cô về bên anh.
Ngày tháng sau vẫn còn rất dài, lần này đến lượt anh là người chủ động.
Một đời một kiếp, chỉ có duy nhất đôi ta.
---END---
Tiểu Cửu: Chu Chu, tôi sắp offline rồi sao?
Chu Chu: Đúng… Đúng vậy.
Tiểu Cửu: Hức hức Quý Thần, Chu Chu muốn cho em offline.
Quý Thần (nguy hiểm mà liếc mắt nhìn): Hửm?
Chu Chu: Ha ha… Làm sao có thể… Tui… Tui nhớ ra là tui có viết cho hai người một vở kịch nhỏ…