Đưa Tiểu Cửu đã bị phong bế thần lực vào trong phòng, hắn giơ tay lên quần áo trên người nàng không cánh mà bay hết. Tiểu Cửu hoảng sợ che đi bản thân, “Ngươi không thể như vậy!”
“Ta có thể chứ, hơn nữa, ta muốn là được.” Nói xong hắn đặt nàng lên giường. Da thịt trắng nõn ánh vào mắt hắn, trong một khắc ánh mắt hắn tràn đầy tia máu.
Tiểu Cửu không có thần lực cũng chỉ là một người phàm, tuyệt nhiên không phải là đối thủ của hắn. Nàng khổ sở giãy giụa, hy vọng có thể gọi được một tia lý trí cuối cùng của hắn. Nhưng hắn dễ dàng tách chân nàng ra, lại dùng ma lực khóa lại. Rõ ràng không có bất kỳ trói buộc nào nhưng nàng lại không có cách nào cử động được, nước mắt nhanh chóng làm ướt viền mắt Tiểu Cửu.
“Ngươi buông ra… Cầu xin ngươi… Quý Thần… Hai ta không thể như vậy.” Nhưng Quý Thần chỉ nhìn ngắm vẻ mặt kháng cự trốn tránh, thê mỹ lại mang theo vẻ yêu mị, đúng là càng khiến hắn muốn hung hăng chà đạp.
Hắn nhẹ vuốt ve khuôn mặt nàng, trầm giọng nói: “Ta sẽ không tha cho ngươi đâu, dẹp ý nghĩ đó đi. Không bằng hưởng thụ cho tốt, trái lại cũng bớt đi chút đau đớn.” Nói xong hắn đè lên người nàng, hai tay thưởng thức đôi gò bồng đào trắng trẻo mềm mại, Tiểu Cửu giãy giụa cầu xin tha thứ không có kết quả, cũng chỉ có thể liều mình cắn chặt môi phát tiết phẫn hận trong lòng nàng.
Nhìn nàng không thể động đậy bày ra dáng vẻ mặc người đến hái, tà tính của hắn lập tức tăng vọt, tóm chặt eo nàng hung hăng tiến vào.
Trong nháy mắt khi hắn đâm vào trong lòng Tiểu Cửu đều là tuyệt vọng. Thần ma giao hợp là tối kỵ, từ giây phút hắn bắt đầu tiến vào kia, vận mệnh của nàng chỉ còn lại hai lựa chọn. Một là trở lại Thiên đình nhận lấy trừng phạt bị đánh vào Thiên lao không bao giờ ra khỏi được nữa, còn có một lựa chọn chính là… Vĩnh viễn ở lại bên hắn. Vừa nghĩ đến nước mắt nàng lại chen nhau chảy xuống. Sau khi thấy Quý Thần ngừng động tác lại, bạo ngược trong lòng dần lắng lại một chút, cho rằng nàng không thể chịu nổi sự đau đớn này nên chầm chậm nghiêng người hôn lên nước mắt của nàng, “Nhịn một chút, lần đầu tiên sẽ hơi đau một chút, sau đó sẽ không đau nữa đâu.”
Nhưng Tiểu Cửu càng khóc nức nở hơn, khiến tiểu huyệt phía dưới càng cắn chặt không buông. Hắn rên lên một tiếng, nhịn không được lại thúc vào trong, “Thả lỏng một chút.”
Nhưng làm thế nào nàng cũng không thả lỏng được, hạ thân bị vật thô to của hắn đâm đến đau đớn vô ngần, trong lòng nghĩ đến số phận bất lực sau này, nhất thời kích động, nàng rống lên với Quý Thần, “Ngươi cút ra! Ta hận ngươi!”
Quý Thần nhíu mày, lại nghĩ đến nguyên do khác, sau đó lông mày giãn ra, “Thiên đình thì có gì tốt, một nùi quy củ rườm rà, ở lại bên cạnh ta không tốt sao? Nơi đây hết thảy là của nàng.”
Tiểu Cửu nhắm chặt hai mắt không muốn nhìn hắn nữa, tức giận nói ra lời không cần nghĩ: “Ta không muốn ở lại bên cạnh tên ác ma nhà ngươi.”
“Ác ma?” Quý Thần nghiền ngẫm nhắc lại hai chữ này, đột nhiên ánh mắt trở nên ác liệt hơn, hắn không kiêng dè cảm thụ của nàng nữa, trói buộc eo nàng đâm thẳng vào nơi mềm mại nhất trong thân thể nàng mà xoay đảo, mang một thân băng giá thẩm thấu từng lỗ chân lông trên cơ thể nàng.
Những ngón tay nhỏ nhẵn trắng nõn của Tiểu Cửu nắm chặt lấy ga giường, tuyệt nhiên nàng không thể ngăn cản được sự xâm nhập mạnh mẽ của Ma quân, chỉ có thể cố gắng điều chỉnh tư thế theo tốc độ và tần suất của hắn nhằm giảm bớt cơn sóng tình đang ùn ùn kéo tới.
Thể lực của ma vốn là thiên phú kỳ dị khiến người ta run sợ, huống chi hắn còn là Ma quân. Tiểu Cửu bị dằn vặt không ngừng rơi lệ, chỉ còn sót lại từng tiếng rêи ɾỉ nức nở thỉnh thoảng thốt ra.
“Quả đúng là tiên nữ, thật xinh đẹp.” Quý Thần trầm đυ.c thở dốc, ôm chặt lấy nàng phóng thích tinh đặc tưới vào bên trong hoa huyệt ướŧ áŧ của nàng.
Tiểu Cửu không thể chịu nổi sự rót đầy mãnh liệt như thế, nàng rụt người muốn né tránh lại bị Quý Thần nâng cao một bên chân, buộc nàng phải ngậm chặt chất lỏng sâu trong thân thể.
Thứ tình yêu quá kịch liệt kí©ɧ ŧɧí©ɧ nàng nước mắt đầy mặt, vốn bụng trắng nhỏ bằng phẳng nhưng vì được rót đầy mầm mống của hắn mà hơi phình lên. Quý Thần nhẹ nhàng ấn một cái khiến nàng kịch liệt run rẩy, nàng thở gấp lên tiếng: “Ngươi… Ngươi đi ra.”
Quý Thần lại mặc lời nàng nói cứ chôn sâu trong cơ thể nàng, vật gây họa kia lại ngóc đầu dậy lần nữa, hắn cúi người ngậm lấy đôi môi của nàng, mượn dịch nóng kia mà tiếp tục rút ra cắm vào. Tiểu Cửu cảm thấy căng trướng không ngừng khóc nức nở, nhưng chỉ đổi lấy việc Quý Thần càng mạnh mẽ gây rối.
Nhận thấy người dưới thân đã bất động, Quý Thần mới dừng động tác lại, lúc này mới hay biết nàng đã hôn mê rồi.
Hôn mê? Thật đúng là chưa từng được trải qua vui thú này. Quý Thần nhếch khóe môi, nhưng cũng không bỏ qua dù nàng đang hôn mê, cho đến khi bản thân rót đầy tinh hoa trong cơ thể nàng một lần nữa hắn mới ngừng lại. Nhìn tiên nữ đang chìm trong giấc mộng còn nhíu chặt đôi mày, hắn vươn tay nhẹ nhàng vuốt lên đầu mi nàng ấy, sau đó hắn rút ra một vật mô phỏng theo dươиɠ ѵậŧ, rút gậy thịt của mình ra rồi lại nhanh chóng nhét vật đó vào mật huyệt của nàng, ngăn chặn tϊиɧ ɖϊ©h͙ chảy ra ngoài.
Chăm chú nhìn dung nhan nàng say giấc, Quý Thần nhẹ hôn lên trán Tiểu Cửu, “Hoài thai một bé cưng ngoan ngoãn ở lại bên cạnh ta, ta sẽ đối xử với nàng thật tốt.”
---