Dạy Dỗ Thành Yêu

Chương 49: Tư lệnh quân phiệt x Nữ sinh (1)

Đêm tối.

Mưa to tầm tã sấm sét đì đùng, trên đường không có một bóng người, chỉ có một cô gái nhỏ quỳ trước tổng bộ chỉ huy lục quân được canh phòng nghiêm ngặt, mưa to xối ướt quần áo cô, khiến thân thể đơn bạc đó thoạt trông như lung lay sắp đổ.

Tiểu Cửu đã quỳ ở đây một ngày, chỉ mong thấy được Tư lệnh, chỉ trách Tư lệnh nề hà không gặp, cũng không có ai có ý định giúp đỡ cô. Chỉ là… thật sự cô không biết phải đi cầu xin ai, chỉ có thể cắn răng quỳ gối dưới trời mưa to này, khẩn cầu có thể chạm đến được một tia thương hại của Tư lệnh.

“Quý tư lệnh, cô gái bên ngoài đã quỳ suốt một ngày ai khuyên cũng không đi, chỉ mong gặp mặt ngài một lần, ngài xem…” Phó quan lựa lời chọn chữ, cẩn thận lên tiếng.

Người đàn ông được xưng là Tư lệnh kia lúc này mới ngẩng đầu lên, mày kiếm hơi nhăn lại, hắn quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, mưa càng lúc càng to, nếu thật sự có chuyện không hay xảy ra người lại cũng là mang đến phiền phức không đáng có. Cân nhắc một hồi, đôi môi mỏng của hắn khẽ mở, “Thay quần áo rồi mang vào đây.”

“Vâng!”

Không bao lâu tiếng đập cửa nhẹ nhàng vang lên, Quý Thần khẽ gõ ngón tay xuống mặt bàn, “Vào đi.”

Vì dầm mưa lâu, đầu tóc Tiểu Cửu ướt sũng, gương mặt trắng nõn không hề điểm phấn khiến người kinh diễm, một đôi con ngươi sáng long lanh nước hàm chứa một nỗi sợ hãi được miễn cưỡng ngăn lại, những ngón tay thon dài nắm chặt quần áo hai bên sườn, bởi vì dùng sức quá mạnh mà các khớp ngón trắng bệch.

Ánh mắt lạnh lùng của người đàn ông thoáng qua một tia tình cảm khác thường, nhưng rất nhanh bị dập tắt, rời mắt đi không nhìn đến cô gái, “Tiểu thư liều mình dằn vặt bản thân chỉ để gặp mặt Quý mỗ tôi đây là có chuyện quan trọng gì vậy?”

Đầm mình trong mưa lâu như thế, khi Tiểu Cửu cất tiếng giọng nói đã hơi khàn, “Gia phụ là thầy giáo dạy ở trường Trung học số 1, bình thường là một người chính trực bất khuất, chỉ vì từ chối lời nhờ xin của một người học sinh mà bị gia trưởng nhà họ mượn quan hệ hãm hại bỏ tù, hiện đã bị giam hơn hai mươi ngày rồi vẫn chưa có bất kỳ thẩm tra xử lý hay hành động gì, mong tư lệnh có thể sáng suốt tra xét để gia phụ lấy lại trong sạch.”

Sau khi nghe xong Quý Thần có hơi thay đổi suy nghĩ, không quyền không thế ở cái thời kỳ hỗn loạn này có bị hãm hại bỏ tù cũng chỉ là chuyện thường tình, nhưng những việc này không do hắn trực tiếp xử lý, hắn cũng không có thời gian đi quan tâm mấy việc nhỏ nhặt này. Có điều… “Ý của tiểu thư là, muốn Quý mỗ thả người?”

“Vâng.”

“Xin hỏi quý danh của tiểu thư và lệnh tôn?”

“Tôi là Diệp Khả Đồng, gia phụ là Diệp Quý Thắng.” Tiểu Cửu nghe câu ấy vội vàng đáp lại.

“Diệp tiểu thư phải không? Quý mỗ với cô vốn không thân cũng chẳng quen, vậy làm sao tôi phải giúp cô đây?”

“Khả Đồng cho rằng tư lệnh là người ngay thẳng, chắc chắn sẽ tra rõ ngọn ngành.”

Quý Thần “à” lên một tiếng, tay nhẹ nhàng gõ gõ bàn, “Chẳng qua cũng chỉ là cái danh có hay không cũng được, chẳng hề có ý nghĩa thực tế nào cả. Nếu tôi thả lệnh tôn, dường như cũng không tốt lắm.”

Tiểu Cửu hoảng sợ, bỗng như nghĩ đến cái gì, vội vàng lần mò trong quần áo, cuối cùng lấy ra một miếng ngọc sáng trong, khẽ khàng đặt lên bàn. Xong lại lùi lại, “Miếng ngọc thạch này là bảo vật gia truyền của nhà họ Diệp tôi, hy vọng Tư lệnh vui lòng nhận cho.”

Quý Thần nhướn nhướn mi nhìn miếng ngọc ở trên bàn, quả đúng là một vật quý giá, chẳng qua hắn không có hứng thú lắm. Nhìn cô gái nhỏ quật cường kiên quyết trước mặt, đánh giá một hồi hắn mới thờ ơ mở miệng, “Miếng ngọc đó cô cứ cất đi, nếu cô đã nhất quyết muốn trao đổi một thứ gì đó thì cũng không hẳn không có cách.”

“Là gì vậy?”

“Ở bên tôi mấy đêm.”

Tiểu Cửu lập tức mặt cắt không còn giọt máu, “Khả Đồng cũng chỉ là một người thường dân mà thôi, không dám nghĩ đến trèo cao. Tôi sẵn sàng đổi hết tài sản trong nhà để nộp tiền bảo lãnh gia phụ.”

Người đàn ông nhìn gương mặt trắng bệch của cô mà cười khẩy, sau đó đứng dậy đi đến bên cửa sổ đứng khoanh tay, “Cửa ở phía sau cô, không muốn thì đi lúc nào cũng được. Quý mỗ cũng không có hứng thú diễn một màn cưỡng ép.”

Nháy mắt nước mắt Tiểu Cửu ồ ạt tuôn rơi, hắn mặc một thân quân trang, nhìn trông chính trực mà nghiêm nghị, vậy sao có thể thản nhiên nói ra lời vô sỉ như vậy… Cô mệt mỏi mà đấu tranh tư tưởng, người đàn ông vẫn đứng một bên lãnh đạm nhìn Tiểu Cửu, chờ đáp án cuối cùng của cô.

---