Tiếng chuông tan học vang lên, tất cả học sinh đều vui sướиɠ mà ùa ra ngoài nô đùa ầm ĩ, chỉ có mỗi cô đang lộ ra vẻ mặt sợ hãi.
Tiểu Cửu giả vờ ghé lên bàn ngủ nhưng thật ra là đang cúi đầu đếm thời gian, trong lòng thầm cầu nguyện thời hãy trôi nhanh hơn một chút. Mãi đến khi tiếng chuông vào học vang lên, Tiểu Cửu mới thở nhẹ một hơi, làm bộ dụi mắt như mới vừa tỉnh giấc.
Một tiết học rất nhanh đã trôi qua, lúc Tiểu Cửu định giả vờ ngủ thì một bạn học lại lên tiếng gọi cô, “Diệp Khả Đồng, Quý Thần tìm cậu.” Sắc mặt cô lập tức thay đổi, nhưng cô vẫn nhận mệnh mà đi ra ngoài.
Quả nhiên là anh đang đứng ở bên ngoài, Tiểu Cửu run lên nhè nhẹ, Quý Thần lại cười vô cùng ấm áp, “Bảo bối, anh chờ em hai tiết rồi đấy.” Bạn bè đều ái muội quay sang làm mặt quỷ với bọn họ, không ít nữ sinh còn hâm mộ không thôi, tuy rằng Quý Thần là học sinh cá biệt nhưng nhưng lại là người đẹp trai nhất ở đây. Bình thường anh đối xử với người khác rất lạnh nhạt, nhưng chỉ đối xử dịu dàng với mỗi Diệp Khả Đồng. Có điều Tiểu Cửu không hề muốn tiếp nhận phần dịu dàng này, lòng cô áp lực vô cùng.
Quý Thần kéo cô ra khỏi phòng âm nhạc, sắc mặt anh trầm xuống, túm tay cô kéo vào một gian WC. Nghe thấy tiếng khóa cửa lách cách, tim Tiểu Cửu lạnh đi một nửa.
“Thế nào? Coi lời nói của tôi là gió thoảng bên tai sao? Dám để tôi ở đây chờ cô suốt một tiết?” Quý Thần nắm cằm cô rồi nâng nó lên, buộc cô nhìn thẳng vào mắt anh.
“Tôi… Không có… Vừa nãy lúc hết tiết…”
“Hửm? Cô muốn nói cô ngủ quên mất đúng không? Cô cho rằng tôi không biết cô đang giả vờ ngủ ư?”
Sắc mặt Tiểu Cửu lập tức trắng bệch, miệng mấp máy vài cái nhưng cũng không phát ra âm thanh nào.
“Bảo bối, nếu em gạt tôi thì em sẽ phải trả giá đấy!” Nghe chàng trai nói xong, nước mắt Tiểu Cửu lập tức rơi xuống, dáng vẻ yếu đuối quả là khiến cho người ta đau lòng mà, Tiểu Cửu nhẹ nhàng lau nước mắt cô, nhưng câu mà anh nói ra lại không hề có độ ấm, “Khóc cái gì?” Tiểu Cửu vội vàng lắc đầu, cắn môi không dám nói một lời.
“Cởϊ qυầи ra.” Quý Thần không có dấu hiệu mềm lòng nào, nước mắt của cô làm gợi lên suy nghĩ muốn lăng nhục cô của anh, Quý Thần không cảm xúc ra lệnh, Tiểu Cửu càng khóc dữ hơn nhưng cũng ngoan ngoãn cởϊ qυầи ra.
Quý Thần vỗ về chơi đùa hoa huyệt mềm mại cô qua một lớp qυầи иᏂỏ, Tiểu Cửu nắm chặt vạt áo, không dám cử động.
“Xem ra tiểu huyệt da^ʍ này đã thiếu thốn lắm rồi, qυầи иᏂỏ cũng ướt mất.” Nói xong Quý Thần móc một cái điều khiển từ xa trong túi ra, dưới ánh mắt hoảng sợ của Tiểu Cửu mà đẩy lên mức cao nhất.
Trứng rung trong hậu huyệt lập tức chấn động không ngừng, Tiểu Cửu vẫn chưa chuẩn bị tốt, suýt nữa đã đứng không vững, lúc này Quý Thần lại cởϊ qυầи nhỏ của cô ra, nước da^ʍ liền chảy xuống dọc theo đùi.
“Vẫn còn ngoan, không có lấy trứng rung ra.” Vẻ mặt chàng trai rất hài lòng, sau đó lại đưa ngón tay thăm dò tiểu huyệt vô cùng mẫn cảm của cô, khi đυ.ng trúng trứng rung thì đẩy nó vào chỗ sâu nhất.
Kí©ɧ ŧɧí©ɧ quá độ khiến cho Tiểu Cửu mặc kệ hết những điều khác, “Không…”
Lời còn chưa nói xong, chàng trai như trừng phạt mà đẩy nó vào sâu thêm, sau đó cúi người ngậm vành tai cô, nhẹ giọng nói, “Tôi không thích cô nói câu từ chối.”
Tiểu Cửu vội vàng ngậm miệng lại, nước mắt chảy ra nhiều hơn. Nhìn dáng vẻ sợ hãi nghe lời của cô, suy nghĩ muốn tàn nhẫn lăng nhục cô càng tăng lên, Quý Thần rút tay ra, hung hăng véo lên âm đế một cái, cô gái lập tức nhón chân lên khóc lóc muốn trốn. Chàng trai lại ôm eo cô, khẽ cắn vành tai cô, “Sao thế? Không thoải mái sao?”
“Thoải… Thoải mái… Hức hức…”
Chế độ ban ngày