Dạy Dỗ Thành Yêu

Chương 42: Chị gái quyến rũ x Em trai nhỏ (1)

Trong quán bar tối tăm, Diệp Khả Đồng lười biếng dựa vào một góc quầy bar, chậm rãi mân mê ly rượu mà cô mới vừa nghiên cứu pha ra.

Một người đàn ông đi đến trước mặt cô, “Đêm nay…?”

“Cút.” Người đàn ông còn chưa kịp nói xong thì đã bị Diệp Khả Đồng dùng một câu nhẹ nhàng tống đi. Thấy người đàn ông vẫn chưa chịu đi, cô không kiên nhẫn ngẩng đầu lên, “Muốn tôi đi tìm vợ anh à?”

Người đàn ông im miệng, mặt mày xám tro mà rời đi. Tiểu Cửu nhìn bóng dáng gã rồi cười lạnh một tiếng, mặt coi như cũng ưa nhìn, thế nên mới có thể dựa vào đó mà bám váy vợ. Có vợ rồi mà vẫn còn đến đây tòm tem với cô, cũng may là cô phát hiện được, ngẫm lại thấy mất cả hứng ăn uống.

Lần nữa cầm ly rượu lên, cô nhẹ nhàng đong đưa nó, đôi mắt nhìn chàng trai đang ngồi góc xéo phía đối diện.

Cậu đã ngồi một mình ở đó uống mấy bình rượu rồi, Diệp Khả Đồng cười cười, gương mặt mười điểm, dáng người mười điểm, quần áo mười điểm, có điều nhìn có vẻ là không hiểu phong tình. Cô đã nhìn thấy có rất nhiều cô gái đến gần chàng trai này, nhưng không được bao lâu thì đều lắc đầu rời đi. Cô cong môi, chàng trai này rất hợp khẩu vị của cô, nếu đã nhìn trúng rồi thì làm gì có chuyện dễ dàng buông tha. Diệp Khả Đồng đem ly rượu đã được pha chế xong bưng đến trước mặt chàng trai.

Đặt nó lên bàn rồi thuận thế ngồi xuống đối diện cậu, “Uống một mình thì không vui chút nào.”

Chàng trai không để ý cô, tiếp tục cầm lấy ly rượu rồi buồn bực uống.

Diệp Khả Đồng cười cười, đem ly rượu đã pha chế xong đẩy đến trước mặt cậu, “Thử cái này xem, mới vừa pha xong đấy, miễn phí.”

Người vẫn luôn rầu rĩ ở phía đối diện lúc này mới ngẩng đầu nhìn cô, Diệp Khả Đồng thấy cậu vẫn không có động tác gì khác, cô lần nữa mở miệng, “Không có thuốc, cũng không có độc.”

Có lẽ nhìn thấy cô không giống đang nói dối, chàng trai mím mím môi, bưng lên uống một ngụm, chân mày đang nhíu chặt cuối cùng cũng giãn ra, sau đó cậu mở miệng, “Ly này tên là gì?”

“Trong menu không có. Mỗi ngày chủ quán sẽ pha ra một ly đặc biệt, đây chính là ly đó.”

“Cô là… Chủ quán?”

“Ừ.”

Chàng trai nhăn mày lần nữa, “Vì sao lại cho tôi?”

“Nếu đã đến đây thì phải chơi cho đã, còn đến đây chỉ để uống rượu giải sầu thì chỉ thêm khó chịu mà thôi.” Diệp Khả Đồng cười khẽ, bàn tay đặt lên đùi chàng trai, thuận thế vuốt ve lên trên, khi cảm nhận được cả người cậu cứng đờ thì thu tay về. Cô rút một tấm thẻ phòng ra rồi đặt lên bàn, “Trên lầu, phòng 301. Chị chờ em đó.”

Nhìn người phụ nữ quyến rũ rời đi, chàng trai buông lỏng tay, nhắm mắt lại, cậu thế mà bị cô sờ nhẹ một cái thôi đã cứng lên. Uống một ly muốn hạ hỏa nhưng ngọn lửa trong người lại còn bốc lên cao hơn. Chàng trai có chút ảo não, cậu vốn định vứt thẻ phòng đi nhưng lại như bị ma quỷ dẫn lối mà cất thẻ phòng lại. Đến khi uống gần hết đống rượu trên bàn, cả người cậu không khống chế được mà chạy lên lầu.

Nghe được âm thanh tra thẻ mở cửa phòng, Diệp Khả Đồng cười khẽ một tiếng, vẫn là cậu nhóc chưa thành thục mà thôi, không chống được sự quyến rũ. Hoặc có thể là cô khá mị lực, cô ra tay với người đàn ông nào thì chắc chắn sẽ thu được người đó.

Khi chàng trai đi vào, trong phòng là một khoảng không gian ái muội mờ nhạt, người phụ nữ kia mặc áo tắm, đang nằm trên giường, lười biếng mà dựa vào gối đầu lớn, khóe miệng ngậm một nụ cười như có như không, giống như xác định được cậu nhất định sẽ đến.

Hầu kết chàng trai cử động lên xuống, cậu cảm giác dưới thân có chút không khống chế được thế nhưng cậu vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích.

Diệp Khả Đồng xuống giường rồi đi về phía cậu, cậu căng thẳng đến cứng cả người. Cô đột nhiên đẩy cậu một cái, cậu thuận thế mà ngã ngồi xuống ghế sô pha sau lưng.