“Hả?” Tiểu Cửu không kịp phản ứng được là anh đang nói gì, đến khi phản ứng lại được thì đã quá muộn, ngón tay người đàn ông đã bắt đầu nhanh chóng đâm vào rút ra, càn quấy trong tiểu huyệt.
Bị người đàn ông có kinh nghiệm phong phú, thủ đoạn cao siêu như thế kɧıêυ ҡɧí©ɧ, lần đầu tiên trong đời cô đạt đến cao trào. Trước mắt cô lóe qua một ánh sáng trắng, cô như được bay lên cao, bồng bềnh giữa những đám mây.
Tiểu Cửu vẫn còn đang hưởng thụ dư vị sau cao trào thì ngón tay người đàn ông đã chuyển động lần thứ hai. Ý thức Tiểu Cửu trở nên tan rã, cô thấp giọng nức nở, người đàn ông cũng không vì vậy mà buông tha cô mà ngược lại anh bắt đầu kiên nhẫn tìm kiếm trong cơ thể cô.
Không biết anh đã chạm đến nơi nào mà cả người Tiểu Cửu chợt co rúm lên. Người đàn ông thấy vậy thì cười khẽ một tiếng, ngón tay bắt đầu đảo quanh điểm mẫn cảm hơi nhô lên. Lâu lâu lại ấn lên đó một chút, lúc cô sắp lêи đỉиɦ lần thứ hai thì lại tiếp tục đảo quanh. Cứ tuần hoàn lặp đi lặp lại như thế, Tiểu Cửu có hơi không chịu được, cô cảm giác như có chất lỏng đang mãnh liệt muốn trào ra khỏi người cô, Tiểu Cửu khóc lóc nói, “Để tôi xuống đi… Tôi muốn đi WC…”
Người đàn ông nghe xong thì cong môi cười, đôi mắt dưới cặp kính lóe qua một tia trêu chọc, anh sờ soạng niệu đạo rồi sau đó dùng lực ấn lên. Suy nghĩ muốn bài tiết lập tức che lấp đầu óc cô, Tiểu Cửu khó chịu mà giãy dụa, hai chân căng thẳng, run rẩy không ngừng.
“Muốn đi tiểu?” Người đàn ông bình tĩnh nói ra một câu khiến Tiểu Cửu thấy xấu hổ không thôi, nhưng mà cô thật sự rất khó chịu thế nên đành phải nước mắt lưng tròng, gật đầu đáp lời anh.
Khóe miệng người đàn ông hơi cong lên, “Vậy tiểu đi.” Dứt lời, anh hung hăng nhấn một cát, lúc Tiểu Cửu thét chói tai thì anh lập tức rút tay ra, một luồng nước trong lập tức phun ra ngoài.
Tiểu Cửu nằm trên bàn dụng cụ khóc nức nở, cô cảm thấy quá mất mặt, không còn mặt mũi nào để đối diện với bác sĩ đang mặc áo blouse trắng trước mặt nữa.
Người đàn ông nhìn Tiểu Cửu khóc đến thở không ra hơi thì khe khẽ thở dài, sau đó anh cởi dây buộc chân Tiểu Cửu ra, “Đó không phải là nướ© ŧıểυ, đó gọi là… Dâʍ ŧᏂủy̠.”
Nghe thấy cụm từ xa lạ kia, Tiểu Cửu ngừng khóc, ngơ ngác ngẩng đầu nhìn anh như đang cảm thấy khó hiểu.
Gương mặt người đàn ông đột nhiên phóng đại trước mắt cô, anh ác ý kề sát lỗ tai cô, “Tôi nói, đây gọi là… Cao trào cực hạn. Điều này chứng minh… Cô không mắc chứng lãnh cảm, mà ngược lại cô vô cùng mẫn cảm… Sau này có nhu cầu sinh lý gì thì có thể đến tìm tôi.” Nói xong, người đàn ông rời khỏi tai cô rồi đứng thẳng người lại, khôi phục vẻ mặt lạnh nhạt, tựa như người vừa nói câu nói kia và anh là hai người khác nhau.
Tiểu Cửu run rẩy leo xuống khỏi bàn dụng cụ, lúc mặc quần hai chân cô vẫn còn run nhè nhẹ, cô nhìn người đàn ông thong thả cởi bao tay dính đầy chất dịch của cô ra, cô xấu hổ quay mặt đi, sao anh có thể cấm dục như vậy được…
Người đàn ông rửa tay xong thì tiếp tục trở lại ghế xem tài liệu, cũng không ngẩng đầu nhìn cô. Trước khi rời khỏi phòng khám, Tiểu Cửu trộm quay lại nhìn tấm bảng tên trên bàn làm việc của anh, hai chữ Quý Thần chói lọi đập vào mắt cô, cô ngượng ngùng mà quay đầu đi, thu dọn xong đồ rồi vội vàng ra ngoài.
Nghe thấy tiếng cửa phòng khám khép lại lần thứ hai, người đàn ông mới ngẩng đầu lên. Anh buông đơn khám bệnh trong tay ra, khóe miệng ngậm một ý cười đắc chí. Diệp Khả Đồng đúng không? Tôi nghĩ, chúng ta sẽ nhanh chóng gặp lại nhau thôi.