Đợi sau khi Sở Tiêu trở về Yên Lăng bị hành hạ đã khóc không thành tiếng. Sở Tiêu cúi đầu nhìn nàng, “Căng trướng ư?”
Nàng bị rượu dày vò đến đầu óc không tỉnh táo, nước mắt lưng tròng gật gật đầu, hắn cười nhạt, “Sau này có nghe lời không?”
Yên Lăng lại gật đầu, lúc này Sở Tiêu mới vừa lòng lấy cái nút ra. Trong nháy mắt rượu tuôn tràn ra ngoài, nhưng hạ thân bị treo lên, ở bên trong còn sóng sánh rất nhiều mà không cách nào tống ra được.
Yên Lăng nhìn Sở Tiêu đầy khẩn cầu, Sở Tiêu yên lặng hồi lâu nhưng cũng không cởi dải lụa ra mà chỉ vươn tay hung hăng ép một cái lên bụng nàng, kèm theo một tiếng thét chói tai là rượu lại chảy ra không ít.
Cởi sạch quần áo, Sở Tiêu lên giường quỳ giữa hai chân nàng, tách chân nàng ra hai bên hông. Trong tiếng cầu xin tha thứ của Yên Lăng mà từng chút từng chút tiến vào trong thân thể nàng. Yên Lăng không ngừng rơi lệ, còn chưa tỉnh lại bởi sự tra tấn trước đó đã phải luân hãm vào đợt mây mưa mới. nàng tuyệt vọng cặn chặt môi không phát ra tiếng, duy trì sự tôn nghiêm cuối cùng.
Nhưng Sở Tiêu nhất quyết không theo ý nàng, đâm một phát vào chỗ sâu nhất trong tử ©υиɠ. Mười ngón tay Yên Lăng túm chặt ga trải giường, tiểu huyệt không tự chủ càng kẹp càng chặt. Thấy nàng vẫn sống chết cắn chặt môi, Sở Tiêu bùng lên một ngọn lửa nơi l*иg ngực, một tay vẫn chơi đôi gò trắng tròn nảy ra, một tay kia khi hắn vẫn còn đang mạnh mẽ xỏ xuyên lại chuẩn xác bắt lấy âʍ ѵậŧ nho nhỏ. Đồng thời dưới sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ Yên Lăng cũng không nhịn được nữa, cất tiếng rêи ɾỉ đứt quãng.
Sinh hoạt mấy tháng sau đó, Yên Lăng cũng an phận hơn nhiều, trừ mấy ngày quỳ thủy* ra thì mỗi đêm hành phòng lúc nào nàng cũng ngoan ngoãn nghe lời. Sở Tiêu rất vừa lòng, cũng dần buông lỏng cảnh giác với nàng.
(*) Quỳ thủy: Từ cổ, chỉ kinh nguyệt của phụ nữ thời xưa.
Cho đến một ngày.
Sở Tiêu đang ở thư viện xử lý công việc như mọi ngày, Yên Lăng đứng hầu sau lưng hắn. Thấy Sở Tiêu đang tập trung, Yên Lăng lặng lẽ gỡ một cây trâm sắc nhất trên đầu xuống sau đó đến gần, nghĩ sắp báo thù thành công lòng nàng đầy sảng khoái. Nhưng trong nháy mắt khi vung tay đâm xuống động tĩnh quá lớn đã bị Sở Tiêu nhạy bén phát hiện mà nhoáng cái né kịp. Cũng chính phản xạ nhanh nhạy này đã cứu Sở Tiêu một mạng, cây trâm miễn cưỡng lưu lại một vệt máu trên cổ hắn, nhưng không phải trí mạng.
Sở Tiêu từ trước đến nay luôn bình tĩnh vậy mà giờ khắc này hai mắt tràn ngập lửa giận. Hắn giận dữ cười gằn, ngay thời điểm nàng vẫn chưa thoát khỏi sợ hãi mà vươn tay bổ xuống sau ót nàng, trước mắt Yên Lăng tối sầm lại, mềm nhũn ngã xuống. Sở Tiêu trầm mặt nhưng vẫn vươn tay đón lấy nàng.
Lần nữa tỉnh lại Yên Lăng phát hiện cả người bị trói chặt không động đậy nổi. Nhớ lại chuyện trước khi hôn mê, hai tròng mắt dần trợn tròn, rồi sau đó cười khổ. Lần này thất bại sợ là sẽ chẳng còn cơ hội nữa. Cũng được, có thể đến lúc xuống hoàng tuyền gặp lại mọi người rồi.
Hôn mê đã lâu có chút không thoải mái, nàng ho khan mấy tiếng thì nghe thấy một tiếng “Tỉnh rồi?” Yên Lăng cuống quýt ngoảnh đầu, một người từ trong bóng tối chầm chậm đi ra, là Sở Tiêu.
“Ha, đúng là Bản vương coi thường nàng rồi.” Giọng nói của Sở Tiêu không còn dửng dưng lại mang chút dịu dàng như trước nữa, hôm nay là trầm thấp lại mang theo một tia tàn nhẫn. Hắn lấy từ trong người ra một con dao găm, rà lướt trên thân thể nàng không có một chút che đậy. Yên Lăng tuyệt vọng nhắm mắt lại, có giọt lệ theo khóe mắt mơ hồ lăn xuống.
Mặt dao nhẹ nhàng dán lại lướt nhanh qua hai bầu ngực, cảm xúc lạnh lẽo khiến Yên Lăng run rẩy. Sở Tiêu cười nhạt: “Sợ sao?”
Yên Lăng mặt trắng bệch nhưng cũng không lên tiếng.
Mãi cho đến dưới tiểu huyệt, Sở Tiêu xoay con dao găm lại, hắn siết chặt mặt dao, dùng chuôi dao thô ráp ma sát qua lại cửa vào hoa huyệt. Yên Lăng run rẩy không ngừng, cũng không dám cử động.
Sau khi thăm dò, Sở Tiêu bất ngờ cắm chuôi dao vào tiểu huyệt, cảm giác thô ráp tựa như kéo phẳng những nếp gấp trong vách thịt, Yên Lăng rêи ɾỉ muốn trốn nhưng không thể. Sở Tiêu dùng chuôi dao ra ra vào vào trong mật huyệt của nàng, không ngừng xoay tròn cắm rút.
Chuôi dao xù xì cọ xát khiến nàng không chịu nổi, mà nó lại quá ngắn khó có thể an ủi cơn ngứa râm ran từ nơi sâu xa truyền đến. Chút kɧoáı ©ảʍ qua đi để lại sự trống vắng vô tận và cả du͙© vọиɠ mãnh liệt trào tới. Sở Tiêu cứ nhìn nàng giãy dụa trong du͙© vọиɠ như vậy, hàn băng dưới đáy mắt như thoáng tan ra một chút.
“Đây chỉ là một trừng phạt nhỏ, niệm tình ngươi mới phạm lần đầu, bản vương không truy cứu nữa, nếu tái phạm…” Sở Tiêu không nói hết lời, đến đây thì dừng.
Từ đó về sau Yên Lăng không dám làm ra chuyện khác người nữa. Thái độ của Sở Tiêu cũng dần trở lại nhu hòa như trước. Bất tri bất giác, Sở Tiêu sinh ra chút tình cảm khác thường với nàng. Vào một ngày ba năm sau, tuyên bố nghênh đón cưới nàng làm vợ.
Tất cả mọi người cho rằng mọi chuyện sẽ hạnh phúc mỹ mãn như vậy đến mãi về sau. Cho đến trước tân hôn một ngày, Sở Tiêu đến khuê phòng đón nàng, lại thấy một cảnh khiến hắn cả đời khó quên.
Yên Lăng lẳng lặng nằm trên giường đã không còn hơi thở, nhưng trên người lại không có một thương tích nào. Đầu giường có đặt một phong thư, Sở Tiêu run rẩy mở ra, bên trong bức thư có ngắn ngủi mấy dòng:
“Khi vương nhìn thấy phong thư viết tay này, hẳn Yên Lăng đã đi rồi. Ba năm làm bạn, thật ra Yên Lăng đã sớm trầm luân.
Làm sao Yên Lăng có thể quên đi nỗi đau mất nước, không dám nhận lấy tình yêu dằn vặt này, là Yên Lăng nhút nhát.
Nguyện vương có thể quên Yên Lăng đi, tìm yêu lấy một cô nương chung sống trọn đời.
Quên đi nơi đây, chớ đừng tìm kiếm.”
Phong thư trong tay Sở Tiêu chậm rãi rơi xuống, đều nói đàn ông không dễ rơi lệ, nhưng nếu chạm phải nỗi đau thật sự, đau đớn này ai thấu được đây… Một giọt lệ theo khóe mắt hắn lướt xuống, trong tâm trí hắn hiện lên hình ảnh lần đầu gặp mặt.
Trong lửa chiến ngút trời, nàng một thân váy đỏ, đối mặt với kiếm nhưng lại lạnh lùng giễu cợt. Có lẽ khi đó hắn đã động lòng rồi, nếu không phải vậy sao có thể giữ lại mạng của nàng. Sớm chiều ở chúng, hắn lại càng cảm mến cô công chúa địch quốc này. Cuối cùng hắn không nhịn được mà đánh vỡ tầng ngăn cách đó, không để ý ánh mắt thế tục mà quang minh chính đại cưới nàng làm vợ. Hắn nên sớm nghĩ đến, sẽ là kết cục như vậy…
Sở Tiêu bế nàng lên, một mình hoàn thành minh hôn. Trong linh đường hắn nhẹ vỗ về khuôn mặt Yên Lăng, “A Lăng,đời sau chúng ta không làm kẻ thù nữa, làm một đôi vợ chồng thường dân, nàng nói xem, có được hay không?”
Không có ai đáp lại hắn, lời nói nhẹ nhàng tản mát trong không khí.
Nghe nói sau đó Sở Tiêu không lấy vợ, buông tay chuyện cũ trước kia, một thân một mình quy ẩn nơi rừng núi.
Lại nghe nói, chiến trường Sở Yên năm đó thường xuất hiện một người đàn ông cô tịch mà lạnh lùng, thân mặc bạch y, trên tay mang một dải lụa màu đỏ.