Tiểu Cửu biết lần này đã thật sự chọc giận Quý Thần, bởi vì cô đã bị nhốt trong phòng tối mấy ngày rồi, hiện tại hoàn toàn không có cách nào liên lạc được với bên ngoài, mỗi ngày đều bị Quý Thần hành hạ lăn qua lộn lại.
Dần dần cô bắt đầu thấy buồn bực bất an, cho dù anh ấy là người đàn ông mà cô mong nhớ suốt sáu năm qua nhưng giờ phút này đây cô chỉ muốn chạy trốn. Cả thân lẫn tâm đồng thời bị hành hạ khiến cô mệt mỏi không chịu nổi, nhưng cô có nỗi khổ riêng không nói ra được, chỉ có thể dành tất cả hy vọng gửi gắm lên kết quả điều tra của Dịch Trạch
---
Một bên khác, lòng Dịch Trạch đang nóng như lửa đốt, từ khi anh nhận được tin nhắn từ Đồng Đồng đến bây giờ đã không thể nào liên lạc với cô ấy nữa. Anh biết là Quý Thần đã mang người đi, nhưng không có chứng cứ cũng không cách nào cưỡng chế đòi người.
Chuyện Đồng Đồng nhờ anh đã có kết quả, khi thấy sự thật bị che giấu nhiều năm này khiến người bình tĩnh như anh cũng vô cùng khϊếp sợ. Không thể liên lạc với Đồng Đồng, Quý Thần cũng từ chối gặp mặt, anh chỉ có thể nhờ người mang tập hồ sơ này gửi cho Quý Thần
---
“Quý tổng, có anh Dịch nhờ người gửi thứ này cho anh.”
Họ Dịch? Dịch Trạch? Quý Thần nghiền ngẫm cười cợt, nhiều ngày như vậy mà vẫn chưa từ bỏ ý định ư? Anh tiện tay nhận lấy túi hồ sơ được phong kín trong tay thư ký Trần, “Biết rồi, ra ngoài đi.”
Hờ hững mở túi hồ sơ ra, anh bắt đầu có chút hứng thú, rốt cuộc là cái gì có thể khiến Dịch Trạch kiên nhẫn tìm anh như vậy.
Đọc từng trang từng trang, sắc mặt Quý Thần dần sầm xuống. Khi đọc đến trang cuối cùng Quý Thần đã tràn ngập dáng vẻ không thể tin nổi. Nếu như, nếu như đây là sự thật, anh phải làm thế nào đối mặt với Tiểu Cửu đây. Anh đứng dậy, lắc đầu gọi thư ký Trần. Nhưng chuyện này anh muốn đích thân đi điều tra lại một lần.
---
Khi Tiểu Cửu được đưa ra khỏi phòng tối, cô có chút sững sờ, thư ký Trần đứng trước mặt khách khí đưa cô về nhà họ Quý rồi đi ngay. Cô cười tự giễu, Quý Thần lại nghĩ ra phương thức hành hạ mới phải không.
Mấy ngày liên tiếp nhưng Quý Thần không hề xuất hiện trước mặt cô, chỉ có thím Tô thấy sắc mặt cô xanh xao nên ngày nào cũng nghĩ đủ mọi cách làm các món ngon cho cô bồi bổ thân thể, điều này khiến cho cõi lòng đang rối bời của cô cũng cảm nhận được chút ấm áp.
---
Điều tra đến quên ăn quên ngủ mấy ngày, khi sự thật dần hiện lên trước mắt Quý Thần, anh có ảo giác khó thở, sự thật trùng khớp với tài liệu là Dịch Trạch gửi cho anh. Ha, đúng là vận mệnh trêu người, đây chính là trừng phạt anh đã giam cầm cô lâu như vậy sao, nếu là vậy thì quả là một cú tát nặng nề. Mấy năm này rốt cuộc là ai còn đau khổ hơn ai gấp trăm lần, thế ra anh cũng hận sai người rồi sao.
---