Lạc Lâm Viễn về tới lớp, đang nằm úp sấp nghịch điện thoại ở chỗ cậu là một cô gái, đôi chân dài đẹp đẽ chống lên dưới gầm bàn học.
Lớp trưởng ngồi trước Lạc Lâm Viễn cầm cái gương nhỏ, trông thì đang sửa sang lại đầu tóc nhưng thực tế là ngó trộm nữ sinh ngồi sau qua gương.
Lạc Lâm Viễn chậm rãi đi qua, giọng điệu bình tĩnh gọi: "Hạ Phù."
Hạ Phù ngồi dậy khỏi chỗ cậu, quệt mồm hỏi: "Đi đâu đấy? Em đợi anh lâu lắm rồi đó."
Phương Tiếu đi sau lưng cậu, nhìn thấy Hạ Phù thì trả lời thay: "Cậu ta chạy sang lớp bên cạnh xem đấu bóng."
Ánh mắt Lạc Lâm Viễn lướt qua lớp son môi màu hồng nhạt trên miệng Hạ Phù, cậu đứng bên cạnh bàn lớp trưởng, rút cái gương trong tay cậu ta ra.
Cả người lớp trưởng run lên, Lạc Lâm Viễn chống một tay lên bàn học, giọng điệu bình thường nhưng nội dung lại rất thẳng thắn: "Tôi không thích người khác nhìn lén bạn gái mình, đừng để lần sau tái phạm."
Lớp trưởng lúng túng nhìn cậu rồi gật đầu.
Lạc Lâm Viễn thả cái gương xuống mặt đất, vỡ nát.
Lớp trưởng đứng dậy tìm chổi quét sạch toàn bộ mảnh vụn vỡ của gương trên đất.
Hạ Phù chứng kiến, trong lòng vô cùng ngọt ngào. Cô đứng dậy, đợi đến khi Lạc Lâm Viễn ngồi xuống thì lại ngồi lên đùi cậu, hai tay ôm lấy cổ cậu.
Lạc Lâm Viễn cau mày tức khắc: "Xuống."
Hạ Phù vặn vẹo cơ thể, làm nũng nói: "Không chịu, em không có chỗ ngồi."
Lạc Lâm Viễn nhìn về phía Phương Tiếu, Phương Tiếu đứng phắt dậy ngay lập tức: "Qua đây, chị Hạ, em nhường chỗ cho chị."
Hạ Phù trừng mắt lườm Phương Tiếu: "Việc của ông à?"
Phương Tiếu: "..." Được rồi, là do cậu quản việc không đâu.
Lạc Lâm Viễn nhấn mạnh: "Không nghe anh nói à?"
Hạ Phù đứng lên ngay, xoay người chạy ra cửa, trong phút chốc không thấy bóng dáng. Phương Tiếu được chứng kiến bản lĩnh trở mặt nhanh hơn lật bánh tráng của con gái, thở dài một hơi.
Cậu ta nghiêng đầu quan sát biểu cảm của Lạc Lâm Viễn trước mặt. Công chúa nhỏ nhà họ Lạc hoàn toàn không dành một ánh mắt cho bạn gái vừa nổi giận mà lấy điện thoại ra, bất động nhìn chằm chằm vào màn hình.
Phương Tiếu nói: "Mày không đuổi theo à?"
Lạc Lâm Viễn cũng không ngẩng đầu lên: "Không đuổi."
Phương Tiếu chậc một tiếng, "Không sợ người ta chạy hẳn luôn sao?"
Lạc Lâm Viễn không đáp lại cậu ta, lại nằm nhoài ra bàn học, chán chường nghịch điện thoại không mục đích, nhấn mở hết ứng dụng này tới ứng dụng khác, trong đầu đủ thứ chuyện tào lao. Chốc lại nghĩ tới môi Hạ Phù được tô son, chốc lại nhớ đến miệng Du Hàn.
Môi con gái vừa mềm mại vừa thơm tho, cậu từng hôn rồi. Du Hàn thì sao? Vì sao anh lại hôn một cậu con trai? Đàn ông có gì tốt mà hôn? Có khi còn mọc ria mép râu cằm, cọ vào lâu thì đau lắm.
Lạc Lâm Viễn úp màn hình điện thoại xuống mặt bàn, nhớ đến lúc Du Hàn chơi bóng ban nãy còn kéo áo lên lau mồ hôi. Cậu mắc bệnh sạch sẽ, thật sự không thể hiểu được hành vi này, đương nhiên cậu biết rõ phần lớn con trai đang trong thời kỳ trưởng thành đều bẩn như thế.
Nhưng sự bẩn này xuất hiện trên người Du Hàn, Lạc Lâm Viễn lại không thể nào chấp nhận được. Mặc dù Du Hàn cũng chẳng cần sự chấp nhận của cậu, cái người được Du Hàn hôn có khi cũng thích mùi hôi này rồi.
Lạc Lâm Viễn chậc một tiếng, quay đầu vùi mặt vào trong cánh tay, không muốn nghĩ lại càng nghĩ tới, cậu cảm thấy mình thật ngu xuẩn.
Lúc tiếng chuông tan học vang lên, nhóm chat của Lạc Lâm Viễn lại hoạt động, tin nhắn liên tiếp nhảy ra ngoài. Đều chơi cùng hội với nhau, Phương Tiếu cầm điện thoại lên trả lời vui vẻ không biết trời trăng gì nữa.
Không lâu sau, cậu ta giơ khuỷu tay huých vào người Lạc Lâm Viễn, "Lão Lý nói đêm nay chúng nó đi bar, mày đi không? Dẫn Hạ Phù theo."
Thấy Lạc Lâm Viễn không hào hứng lắm, Phương Tiếu nói thêm: "Mày cứ quát bạn gái thế thì yêu đương kiểu gì vậy? Giống như bị lãnh cảm á, bạn gái thì như hoa như ngọc mà mày không thèm chạm vào!"
Cũng không biết câu này chọc đúng dây thần kinh nào của Lạc Lâm Viễn mà cậu ngồi dậy, ánh mắt sắc như dao xiên cho Phương Tiếu một cái.
Thế nhưng Phương Tiếu hoàn toàn không sợ cậu, còn tự tiện chủ trương trả lời trong nhóm chat: Đi chứ, công chúa nhỏ nhà họ Lạc muốn đưa bạn gái nó đến.
Lý Vũ Kiệt: Hạ Phù? Là hoa khôi lớp 10 đấy á?
Hứa Xương: Bảo chị dâu Hạ gọi thêm mấy cô em gái lớp mình nữa đi!
Phương Tiếu: OK!
Cậu ta vừa ngẩng đầu lên định báo cho Lạc Lâm Viễn thì cái vị nãy còn ngồi đây đã biến mất, cũng không biết đi đâu rồi.
Phương Tiếu: "..."
Hạ Phù lấy gương ra trang điểm, vừa mới tô vẽ lên mặt một chút thì bạn cùng bàn đã cười hì hì chọc vào cánh tay cô, "Bạn trai bồ tới rồi kìa."
Trái tim Hạ Phù nảy lên một cái, cô nhìn lén ra phía cửa lớp, quả nhiên Lạc Lâm Viễn đang đứng đó nhìn vào lớp.
Dáng người Lạc Lâm Viễn cao lớn mảnh khảnh, da còn trắng hơn con gái, ngũ quan tinh xảo, ánh mắt lạnh lùng. Cô biết rõ Lạc Lâm Viễn được chào đón thế nào trong khối, cũng không thể ngờ hai người họ thật sự có thể ở bên nhau được. Nhưng nếu yêu nhau mà Lạc Lâm Viễn đối xử với mình như thế, Hạ Phù không thể chấp nhận được.
Bây giờ Lạc Lâm Viễn tìm tới, không phải cô không vui nhưng bề ngoài vẫn muốn làm giá. Cô khoanh tay, xoay người đi, ra vẻ không nhìn cậu.
Kết quả Hạ Phù thấy bạn cùng bàn của mình ngạc nhiên ồ lên một tiếng trước: "Sao bạn trai cậu lại ra đó? Hai người họ quen nhau à?"
Hạ Phù lập tức xoay người trợn to mắt, mà Nhậm Tự thấy Lạc Lâm Viễn đi tới trước mặt mình cũng hơi ngạc nhiên.
Lạc Lâm Viễn đứng trước bàn, nhấc một quyển sách Ngữ văn lên, mở trang bìa ra nghiêm túc đọc hai chữ Nhậm Tự trên trang giấy, chữ cũng như người, đều rất thanh tú.
Lạc Lâm Viễn dừng ánh mắt trên người cậu ta một lúc, mãi đến khi hai gò má Nhậm Tự đã ửng hồng, cậu ta bối rối hỏi: "Bạn học này, cậu có chuyện gì không?"
Lạc Lâm Viễn đặt sách xuống: "Cậu là Nhậm Tự à?"
Nhậm Tự không thể tin nổi gật đầu, "Là tôi."
Lạc Lâm Viễn đăm chiêu suy nghĩ, xoay người rời khỏi lớp 10, không ngờ hôm nay sang lớp bạn gái lại có thể nhìn thấy diễn viên còn lại của cảnh hôn trên sân thượng.
Du Hàn, Nhậm Tự, hai cái tên này kết hợp vào có thể gọi là một tổ hợp ngu xuẩn.
Đợi đã... Tại sao cậu lại tới lớp 10?
Mãi đến khi cánh tay cậu bị ai đó kéo lại, Lạc Lâm Viễn mới quay đầu, đối mặt với gương mặt ấm ức đến đôi mắt đỏ hoe của Hạ Phù, cậu mới nhớ ra mục đích mình tới lớp 10 để dỗ bạn gái.
Hạ Phù cắn môi, giận đến nỗi toàn thân run rẩy, sự tức tối chực chờ bùng nổ, chỉ thấy Lạc Lâm Viễn lại móc ra một cái kẹo mυ'ŧ từ trong túi áo, đưa tới trước mặt cô.
Gương mặt suýt thì không căng ra nữa mà muốn bật cười, nhưng cô vẫn phải làm bộ nói: "Em không thèm kẹo của anh!"
Lạc Lâm Viễn bóc giấy gói kẹo, đút thẳng vào miệng Hạ Phù. Cô bật cười, thế là được dỗ xong rồi đấy!
Hai người họ đứng nói chuyện với nhau tại cửa ra vào, một lát sau bả vai Lạc Lâm Viễn bị ai vỗ một cái, có người phía sau nhỏ giọng nói: "Nhường đường chút."
Giọng nói kia vừa trải qua thời kỳ vỡ giọng, có chút khàn khàn nhưng đã mang theo sự trầm thấp của giọng đàn ông trưởng thành, còn kèm theo tiếng thở gấp. Thậm chí Lạc Lâm Viễn còn có thể cảm nhận được cơ thể phía sau mình đang tỏa ra nhiệt độ mạnh mẽ, cậu cau mày nghiêng người, hoàn toàn không có ý định muốn nhường đường.
Trước mặt cậu là một gương mặt tươi cười, đó chính là Du Hàn vừa mới chơi bóng xong ở ngoài kia.
Du Hàn giơ tay lau giọt mồ hôi chảy dưới cằm, có phần ngượng ngùng nói: "Bạn học, tôi muốn đi vào."
Tâm tư Lạc Lâm Viễn đã bay lên mây, vẫn là Hạ Phù kéo bạn trai đi trước, còn mỉm cười với Du Hàn.
Du Hàn gật đầu rồi vào lớp.
Hạ Phù nhìn sang Lạc Lâm Viễn, đang định nói chuyện tiếp thì cô lại thấy gương mặt vạn năm luôn lạnh lùng của bạn trai mình ấy vậy mà đang ửng hồng, lông mày còn cau lại, trông rất không vui!
Còn Lạc Lâm Viễn lại đang nghĩ, không hổ là trai đồng tính, vào lớp thôi mà cũng nói được với vẻ khiêu gợi như thế.
___
Lời editor: Lớp 10 trong cùng khối chứ không phải khối 10, lưu ý công thụ bằng tuổi.