Tháo Hán Cùng Kiều Nương

Chương 69: Từng đính hôn

Quả nhiên giống như lời Tiêu Kinh nói, buổi sáng ngày đầu tiên hắn rời đi, Song Nương liền tới nhà, nàng còn mang theo một ít mì phở, giống như là sợ nàng bỏ đói chính mình.

Sau khi Song Nương tới nhà, nhìn quanh trong nhà một vòng, đột nhiên cười lên: "Tiêu Kinh thế mà lại chuẩn bị đầy đủ như vậy, tỷ đây có vẻ lo quá rồi uổng công đi một chuyến. Muội ở nhà một mình, có cảm thấy buồn không, ngay cả một người nói chuyện cùng cũng không có? Rồi tới ban đêm, có sợ hãi không? Hay là tới nhà tỷ ở đi, nhà tỷ vẫn còn mấy gian phòng trống, chẳng qua cũng chỉ là thêm một người thì thêm một cái chén một đôi đũa, không có gì đáng ngại."

Nữ nhân đối với tính tình nhiệt tình của Song Nương cũng đã chậm rãi quen thuộc, không hề giống như trước đây nàng ấy nói một câu là nàng liền làm cho nó kết thúc, bất quá nàng vẫn lắc đầu, cự tuyệt ý tốt của Song Nương.

Song Nương cười cười, tựa hồ như đáp án này cũng không ngoài ý muốn của mình, rồi lại nói chuyện, sau đó từ trong lòng ngực lấy ra một ít đồ vật, thần thần bí bí mà đưa cho nữ nhân.

"Đây chính là mạng sống của tướng công nhà tỷ, tỷ trộm qua đây cho muội. Nếu mà cảm thấy buồn, thì hãy đọc sách đi, muội hẳn là thích lắm."

Nữ nhân cúi đầu nhìn, là mấy quyển thư tịch, còn có thơ ca, dược lý, Song Nương không biết rõ, dù sao cũng toàn là chữ, tùy ý lấy đi mấy quyển đem lại đây.

【 tâm bệnh thì cần tâm y. 】

Nàng đột nhiên nhớ tới câu nói kia của Lê Viễn, còn có ánh mắt chợt lóe sự thất vọng của Tiêu Kinh, suy nghĩ một hồi, nàng vẫn lấy mấy quyển thư tịch, còn làm ra một tư thế cảm ơn.

Mỗi ngày Song Nương tới đâu chỉ có một lần, mà mỗi lần đều mang điểm tâm qua, lại đây nói chuyện cùng nữ nhân, nàng cũng không sợ tẻ nhạt, chỉ có một người nói chuyện mà nói mãi không thôi.

Điểm này quả thật rất giống với Tiêu Kinh.

Chỉ là nữ nhân có chút khó hiểu, Song Nương và Tiêu Kinh không thân cũng chẳng quen, vì cái gì lại tình nguyện giúp đỡ.

Có một lần Song Nương như nhìn ra được nghi hoặc của nữ nhân, liền nhìn nữ nhân giải thích: "Lúc trước Tiêu đại ca từng giúp đỡ tỷ, hiện tại tỷ chỉ giúp đỡ huynh ấy một việc nhỏ như vậy, thì tính là cái gì."

Nữ nhân vừa nghe xong, liền chú ý tới những lời vừa rồi, Song Nương cố ý thay đổi xưng hô.

Không phải là Tiêu Kinh, mà là “Tiêu đại ca”, lời nói vừa chân thành, tràn đầy cảm kích, lại có vẻ thân mật.

Hai người này...?

Trong lòng nữ nhân rầu rĩ, uống một ngụm nước ấm, như cũ vẫn không hòa tan được phiền muộn trong lòng.

Ba ngày Tiêu Kinh không có ở nhà, tới nhà bọn họ không chỉ có Song Nương, mà còn có một ít phu nhân trong thôn.

Các nàng ta sớm đã nghe nói về việc Tiêu Kinh mua về một nữ nhân xấu xí, hơn nữa lại còn bị bệnh ương ưởng, trong lòng thật sự vô cùng tò mò, muốn biết nữ nhân kia rốt cuộc là có bộ dạng gì.

Chỉ là Tiêu Kinh thường xuyên ở nhà, cho dù bọn họ có đi qua cửa, cũng không dám quay đầu lại nhìn một cái, hiện giờ lại biết Tiêu Kinh đi vắng, cả đám như một tổ ong, đi tới chỉ chỉ trỏ trỏ.

Nữ nhân không muốn nhìn thấy những người này, cũng càng không thích những ánh mắt tò mò lại còn có chút khinh thường của những người đó, liền dứt khoát tránh ở trong phòng, nhìn ra bên ngoài nhờ khe hở cửa sổ.

Có thể nhìn thấy người, lại còn có thể nghe được âm thanh nói chuyện.

Cầm đầu chính là Chu đại nương mà Tiêu Kinh từng nhắc qua, phía bên ngoài còn có thím Lý, rồi nương tử của những nhà xung quanh, tất cả đều nhìn vào nhà bọn họ mà chỉ chỉ trỏ trỏ.

"Thật không nghĩ tới a, Tiêu Kinh kia ngày thường yên lặng, thế mà lại có một ít của cải, lại dám dùng mười lượng bạc mua một nữ nhân nửa sống nửa chết, loại chuyện này đều là tình nguyện ư?"

"Hừ, ta thấy hắn đã tiếp nhận hiện thực rồi, biết không có cô nương trong sạch nào tình nguyện gả cho hắn, cho nên liền tùy tiện mua một nữ nhân về sống cùng. Nếu không phải xấu xí, thì cô nương kia có thể coi trọng hắn ư? Còn có mười lượng bạc, là ngươi thấy hay người khác thấy? Nói không chừng là do ai đó tự bịa ra. Hắn nếu có mười lượng bạc, thì còn chịu sống trong căn nhà rách nát này sao?"

Nữ nhân nghe thanh âm, nhìn bộ dạng người nọ vênh váo đắc ý, trong lòng phẫn nộ giận dỗi một hồi.

Hừ Hừ! Tiêu Kinh không chỉ có mười lượng bạc, mà trong nhà hắn còn có hơn hai mươi mấy lượng bạc, mới không thèm cho các người xem.

Lại có ngươi nói tiếp: "Thím Lý, mấy lời này thím nói cũng thật có lý, nếu không thì đã qua nhiều ngày, mà tại sao nữ nhân kia cũng không chịu ra khỏi cửa, có phải là bệnh nặng quá, chết rồi không?"

"Chậc chậc chậc, ta đã nói sắc mặt Tiêu Kinh hung dữ, một thân đầy sát khí, người tới gần hắn tuyệt đối không có kết cục tốt, đây còn chẳng phải là khắc thê ư? Trách không được mà lúc trước Song Nương lại hủy hôn ước, sống chết cũng không muốn gả cho hắn."

"Ai nói không phải đâu. Tuy rằng Song Nương dung mạo xấu xí, nhưng lại có thể xuống đất làm việc, quán xuyến việc nhà, nếu không phải cha nàng ra xảy ra chuyện, cần bạc, thì làm sao có thể cùng nam nhân hung hãn này đính hôn..."

Đám người bên ngoài còn rối rít nói chuyện, nhưng đột nhiên nữ nhân không muốn nghe nữa.

Nàng đem cửa sổ đẩy ra bên ngoài, rồi lại đóng cửa thật mạnh, phát ra tiếng động lớn.

Đám phu nhân kia bị hoảng sợ, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, trố mắt mà nhìn nhau.

Nữ nhân vừa rồi có giọng nói đánh đá sắc bén nhất, hướng vào sân trống rỗng bên trong rào tre, hô: "Khoe khoang cái gì mà khoe khoang, có bản lĩnh thì đừng làm con rùa rụt đầu, đi ra mà nhìn thẳng vào bọn ta. Chẳng qua cũng chỉ là một nữ nhân hạ tiện được mua về, biết chính mình không có mặt mũi nhìn người khác, thì cũng đừng chơi xấu."

"Được rồi được rồi. Ngươi la lối cái gì, là do Tiêu Kinh không có nhà, nếu mà hắn có nhà, thì ngươi còn dám nói như vậy, ta đây liền tính là ngươi không dám. Tan đi tan đi, còn không mau trở về nhà nấu cơm, tướng công các ngươi hẳn đã sắp trở về." Chu đại nương vội đứng ra hòa giải, đuổi người đi.

"Ta làm sao lại không dám, chờ Tiêu Kinh trở lại, ta còn phải làm lớn hơn. Hừ, cả đời này của ta, chưa có sợ ai đâu."

Âm thanh nhóm phu nhân nói chuyện dần dần đi xa.

Nữ nhân ngồi ở trong phòng, càng nghĩ càng tức giận, sắc mặt đỏ cả lên.

Nàng tức, không phải là vì lời nói châm chọc của đám phu nhân thô tục đó, những cái đỏ không đủ làm nàng tức giận.

Mà là, Tiêu Kinh và Song Nương thế nhưng...Lại từng đính hôn.

Mà hai người này, nói với nàng nhiều chuyện như vậy, thế nhưng chỉ có duy nhất chuyện này là chưa từng đề cập tới.

——