Ban đêm, dưới ánh nến, Tiêu Kinh đem cây giáo cùng hai đoạn dao ngắn đặt lên bàn, còn có một ít đồ dùng khác, đều là những thứ mà nữ nhân chưa từng thấy qua, chỉ là ngày nay nam nhân bận rộn là vì mấy thứ này.
Tiêu Kinh một bên dùng khăn chà lau lưỡi dao, một bên thì cùng nữ nhân nói chuyện.
"Ngày mai ta muốn đi ra ngoài săn thú."
“…”Ân.
"Lần này phải đi lâu một chút, đi qua thêm một đỉnh núi, đại khái là phải đi ba ngày."
“…”Ân?
Nữ nhân ngồi ở bên mép giường, đột nhiên ngẩng đầu lên.
"Đầu thu sau khi trời mưa, sẽ có một số động vật đi ra ngoài bắt đầu kiếm đồ ăn chuẩn bị cho mùa đông, đây là thời điểm mà chúng nó hoạt động thường xuyên nhất. Ta muốn thừa dịp mấy ngày này đi bắt chút con mồi đổi lấy bạc, chờ lúc mùa đông tuyết rơi, cũng chỉ có thể chờ sang đầu mùa xuân năm sau." Tiêu Kinh đem mọi chuyện kể rõ, giải thích cho nữ nhân hiểu.
Nữ nhân nghe xong hiểu rõ, động vật muốn dự trữ đồ ăn để cho mùa đông, cũng giống như bọn họ muốn kiếm thêm chút bạc, để sống qua mùa thu và mùa đông.
Chờ Tiêu Kinh nói xong, trong phòng không còn một tiếng động, chỉ còn có tiếng lửa nổ nhỏ trong ngọn đèn dầu.
Lửa nổ, cũng coi như là một dấu hiệu tốt.
Nữ nhân suy nghĩ trong chốc lát, đột nhiên từ trên giường đi xuống, nàng mồi lửa chiếu ánh sáng, đi tới nhà bếp, đem giỏ tre treo ở giữa không trung lấy xuống.
Bên trong giỏ tre, đều là bánh khô.
Nàng lấy ra hết, đếm qua đếm lại, một lần rồi lại một lần.
Tiêu Kinh muốn đi ba ngày, ở trong núi, uống nước không thành vấn đề, trong núi tùy ý đều có thể nhìn thấy, chỉ là lương khô thì phải chuẩn bị đủ, huống chi sức ăn của Tiêu Kinh lại hơn người như vậy.
Hắn một hơi, ăn liền hai cái bánh khô to cũng không cảm thấy no.
Lúc này, muốn đi ba ngày, một ngày ba bữa cơm, ít nhất cũng phải có mười mấy cái bánh khô.
Chính là đếm tới đếm lui, cũng chỉ còn lại có tám cái.
Hiện tại làm còn kịp không? Mà nàng lại không biết làm a...
Tại một khắc này, nữ nhân có chút hoảng, nhìn đông ngó tây, cũng không biết chính mình có thể làm cái gì.
Tiêu Kinh cầm ngọn nến đi theo phía sau nữ nhân, đem toàn bộ phản ứng của nàng thu vào mắt, tiến lên kéo bàn tay nữ nhân lại, nắm chặt trong lòng bàn tay.
"Không cần phải gấp gáp, nhiêu đó ta ăn đủ rồi." Tiêu Kinh có thể trong một lúc ăn liền hai cái bánh khô, nhưng cũng có thể ăn trong mười ngày không hết, hắn đều ăn được.
Nữ nhân nhìn hắn một cái, vẫn cố chấp đi tìm một cái khăn sạch, bao toàn bộ bánh khô lại, rồi lấy qua đặt bên cạnh cây giáo của Tiêu Kinh, để buổi sáng hôm sau hắn không quên.
Thu xếp xong, hai người lên giường, thân thể kề sát nhau, lưng của nữ nhân dựa sát vào lòng ngực Tiêu Kinh, chỉ là ai cũng không có ý định ngủ.
Tiêu Kinh vẫn như cũ vừa lên giường là nói nhiều, nhắc mãi.
"Củi lửa ta đều chuẩn bị tốt, tất cả đều đặt ở nhà bếp, lúc nàng nhóm lửa hãy để ý một chút, đừng làm chính mình bị thương."
"Ta dùng thịt khô đổi lấy một ít rau dưa của hàng xóm Chu đại nương, nàng cũng đã thấy rồi. Ta biết nàng không thích ăn thịt, hơn nữa dùng bữa cũng rất ít. Nếu mà chán ăn cái này rồi, thì nàng cũng có thể tìm Chu đại nương để đổi."
"Còn Song Nương, ta cũng đã chào hỏi qua, mỗi ngày nàng ấy đều sẽ qua đây thăm nàng một lần, có chuyện gì thì nàng nói cùng nàng ấy, nàng ấy sẽ chăm sóc nàng. Nhà bọn họ có nam nhân, cũng có thể nhờ chút chuyện."
"Ta không ở nhà mấy ngày, nàng hãy tự chăm sóc cho mình, chờ ta trở về..."
Dặn dò một chuyện rồi lại một chuyện, giống như hắn không phải đi ba ngày, mà là đi ba năm.
Nữ nhân vẫn luôn kiên nhẫn, nghe cẩn thận từng câu.
Cuối cùng, nàng nắm lấy bàn tay Tiêu Kinh, đặt bàn tay thô ráp kia ở trong lòng bàn tay mình, cử động ngón tay viết một chữ "An".
Tiêu Kinh không biết chữ, nhíu nhíu mày, đây là lần đầu tiên mà hắn cảm thấy chính mình vô năng như thế, ngay cả điều mà nữ nhân muốn nói với hắn mà cũng không biết.
Nhưng mà đầu ngón tay mềm mại kia, ở trong lòng bàn tay hắn quẹt qua quẹt lại thật ngứa, còn có nét chữ này, tất cả đều sẽ ghi tạc trong lòng, về sau nhất định sẽ có cách biết.
Nhưng thật ra…
Hắn muốn đem khối thân thể mềm mại thơm tho này, ôm chặt thêm một chút, lòng bàn tay lưu luyến vuốt ve.
Ba ngày không thể sờ đến, thật là nhớ a.
"Ba ngày, buổi trưa ba ngày sau, ta nhất định sẽ trở về."
Buổi sáng hôm sau, Tiêu Kinh so với mọi ngày phải dậy sớm thêm một chút, tay chân nhẹ nhàng đứng dậy, không phát ra một ít âm thanh.
Chỉ là hắn vừa mới động đậy, nữ nhân liền tỉnh.
"Nàng ngủ tiếp đi, trời còn sớm lắm." Tiêu Kinh vỗ vỗ chăn, dỗ nàng ngủ.
Nữ nhân lại không nhắm mắt, trực tiếp từ trên giường ngồi dậy, cùng đi theo Tiêu Kinh mặc quần áo.
Tiêu Kinh ngăn động tác của nàng lại: "Bên ngoài trời rất lạnh, đừng đứng dậy, nàng ở bên cửa sổ nhìn ta rời đi là được."
Một đôi mắt sáng ngời có thần của nữ nhân nhìn hắn, không nhượng bộ.
Lúc này Tiêu Kinh mới thả lỏng tay, rồi lấy quần áo của hắn lại, khoác lên trên vai nữ nhân, lúc này mới yên tâm để nàng ra cửa.
Tiêu Kinh cõng cây giáo, cắm đọan dao ngắn bên hông, một thân kín đầy đồ vật, đối với hắn mà nói đã sớm thành thói quen, không cảm thấy nặng bao nhiêu, bước chân như cũ trầm ổn, nhẹ nhàng.
Nữ nhân cùng hắn đi đến cửa gỗ bên rào tre, nhìn Tiêu Kinh ra cửa.
Hắn quay đầu lại: "Mau đi vào, đừng để bị lạnh. Ba ngày sau ta liền trở về."
Nữ nhân vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích, tóc dài xõa ở sau người, ánh sáng nhàn nhạt chiếu lên khuôn mặt nhỏ trắng nõn, nhìn thật nhu nhược đáng thương.
Tại một khắc này, nàng ghét bỏ chính mình vì cái gì mà không nói ra dù chỉ một lời, ngay cả một câu dặn dò cùng quan tâm cũng không nói được.
Cuối cùng, Tiêu Kinh phất phất tay, quay lưng về phía nhà của bọn họ đi sâu vào trong núi.
Việc nữ nhân có thể làm, chính là đứng tại chỗ, nhìn theo thân ảnh cao lớn thô kệch kia từ từ nhỏ bé đi, cuối cùng biến mất ở trong bóng tối vô tận.
——
👉Phiên ngoại nhỏ👈
Ngày đầu tiên Tiêu Kinh đi, nhớ hắn.
Ngày thứ hai Tiêu Kinh đi, nhớ hắn nhớ hắn.
Ngày thứ ba Tiêu Kinh đi, nhớ hắn rất nhớ hắn vô cùng nhớ hắn.
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~