Ngày tháng bình dị yên ổn, cứ như vậy mà trôi qua ba ngày.
Trong ba ngày này, Tiêu Kinh cũng thành thật, ban đêm chỉ ôm rồi sờ một cái, quá tay rồi nghiện, sau đó liền đem côn ŧᏂịŧ cứng thẳng đặt trên mông nữ nhân ngủ.
Trong ba ngày này, hạ xuống một cơn mưa mùa thu, mưa vô cùng lớn, tí tách tí tách cả đêm, đem những hơi nóng còn xót lại đều đuổi đi.
Hôm nay, cũng thật sự vào mùa thu.
Chỉ là mưa, lại có chút phiền.
Dùng một câu nói, đó chính là ngoài phòng mưa to, trong phòng mưa nhỏ.
Ngôi nhà ở này của Tiêu Kinh, không có mái ngói, trên nóc nhà chỉ có cỏ tranh, hơn nữa đã nhiều năm không tu sửa, có rất nhiều chỗ bị hỏng.
Nữ nhân cũng không biết trước kia Tiêu Kinh đối với trời mưa này phải làm như thế nào, tới lúc nàng nhìn thấy đã phải há hốc mồm.
Tiêu Kinh cầm đủ các loại bồn gỗ, bình, đặt ở những nơi bị dột mưa, thậm chí còn có một cái ở trên giường đệm.
Lần đầu tiên nam nhân có chút quẫn bách, sắc mặt đỏ sậm, nhưng tất cả đều bị làn da ngâm đen của hắn che khuất, nếu không phải hắn cứ luôn né tránh ánh mắt, thật đúng là không ra được.
Hắn nói: "Ngày mai ngừng mưa, đến lúc đó sẽ tìm người tới tu sửa nóc nhà, buổi tối hôm nay nàng tạm chấp nhận như vậy đi. Chúng ta đổi vị trí, nàng ngủ bên ngoài, ta ngủ bên trong. "
Phía bên trong giường, vừa đúng là vị trí nhỏ nước mưa.
Nữ nhân chung quy không đồng ý, dáng người nàng nhỏ nhắn, còn có thể cuộn mình lại ngủ, còn Tiêu Kinh này, cao lớn thô kệch, lưng hùm vai gấu, ngay cả chân cũng duỗi không thẳng.
Sang ngày hôm sau, nước mưa ngừng lại giống như Tiêu Kinh nói, chỉ là trên mái hiên còn một giọt rồi một giọt nhỏ xuống, ven trên mặt đất có rất nhiều hố đất nhỏ, đều là do nước mưa tạo ra.
Nữ nhân nhìn rất có hứng thú, ngửi mùi bùn đất hòa cùng cỏ xanh trong không khí, nhìn vũng nước nhỏ kia, bị giọt nước nhỏ xuống tạo thành từng vòng tròn.
Ngày nay Tiêu Kinh không có đi săn thú, mà là đi mời Lê Viễn tới đây, xem bệnh cho nữ nhân.
Nữ nhân đối với việc này đã quen thuộc, lúc nhìn vào ánh mắt của Lê Viễn cũng không tránh né, đưa cánh tay ra cho hắn xem mạch.
"Được rồi, thân thể của nàng rất tốt." Lê Viễn thu hồi tay lại, cho Tiêu Kinh một ánh mắt mà chỉ có bọn nam nhân mới hiểu, vuốt cằm cười cười: "Chăm sóc chu đáo như vậy a, là đang nóng vội làm chuyện tốt?"
Nói xong lời, Lê Viễn vẫn giữ ánh mắt kia, rồi chuyển hướng đánh giá trên người nữ nhân.
Tiêu Kinh không tiếp lời, âm thầm liếc mắt trừng Lê Viễn một cái, rồi mới nói: "Giọng nói còn chưa có xem đâu? Đã ăn dược của ngươi được một thời gian, như cũ vẫn không tốt lên."
Lừa đảo!
Tiêu Kinh ở trong lòng oán hận.
Ngay từ đầu nữ nhân không hiểu bọn họ đang nói cái gì, chờ đến đây rồi mới chậm rồi phản ứng lại, gò má vốn trắng nõn giờ đây đỏ ửng.
Lê Viễn ra hiệu cho nàng mở miệng, kiểm tra yết hầu.
"Bật ra một chút âm thanh để ta nghe thử." Lê Viễn đặt tay lên trên cổ nữ nhân, cảm nhận dây thanh quản.
“Ô ô…” Nghẹn ngào, trầm thấp, cũng chỉ có một cái âm điệu này.
Lê Viễn cảm nhận được, thu hồi tay, vuốt cằm suy nghĩ, sau đó mới nhìn thẳng vào ánh mắt của Tiêu Kinh: "Bệnh này ta trị không được. "
"Ngươi lúc trước không phải nói như vậy." Tiêu Kinh phẫn nổ, hai con ngươi như là có lửa.
Nữ nhân lại thật bình tĩnh, trên mặt không vui cũng không buồn.
Cả một thời gian dài nhìn vậy, nàng sớm đã chấp nhận được chuyện này rồi, chỉ cần còn sống sót, không nói chuyện được thì đã làm sao.
Thậm chí nàng còn chủ động nắm lấy tay Tiêu Kinh, vuốt ve cánh tay của nam nhân, như đang trấn an.
Tiêu Kinh đang phẫn nộ, bỗng nhiên được vuốt ve, giống một con dã thú, thu hồi lại móng vuốt sắc bén.
Lê Viễn đem hết thảy đều nhìn rõ, híp mắt hừ lạnh một tiếng, thế mà lại ở trước mặt hắn ân ân ái ái, đây còn không phải là đang khi dễ hắn không đi theo cùng Song Nương sao.
Hắn lại liếc nhìn hai người một cái, để lại một câu: "Tâm bệnh thì cần tâm y, thuốc và kim châm cứu không thể chữa được, hãy xem thử cô nương này của ngươi có thể gỡ bỏ khúc mắc hay không."
Một câu này, sau khi Lê Viễn rời đi, lại làm cho nữ nhân ngồi yên một chỗ thật lâu.
【 Không được phát ra âm thanh, cho dù xảy ra bất cứ chuyện gì, con cũng không được phát ra âm thanh, càng không được khóc. 】
Lời mẫu thân nói, nàng vẫn luôn khắc ghi trong lòng, cho dù nhìn người khác lấy dao đâm vào thân thể mẫu thân, nàng cũng che chặt miệng lại.
Nước mắt chảy dài, thế mà lại không có một tiếng nức nở.
Sau chuyện kia...Nàng cũng không nói một câu nào.
Không phải là không thể nói, mà là không muốn nói.
Ngày hôm nay Tiêu Kinh ra ra vào vào rất bận rộn, thế nhưng ánh mắt lại luôn nhìn về phía nữ nhân xem nàng, cau mày thật sâu, thần sắc ngưng trọng, có lẽ hắn đã suy đoán ra, hoặc cũng có thể là không.
Thẳng đến lúc cơm chiều, hắn nhìn nữ nhân hỏi: "Giọng nói của nàng, nàng có muốn trị không?"
Gương mặt nữ nhân mờ mịt, nhìn hắn.
Hắn lại nói: "Nếu là nàng muốn trị, chúng ta đi lên trấn tìm đại phu, hay đại phu trong thành đều có thể, chuyện tiền bạc nàng không cần lo, ta tự có cách."
Nữ nhân buông đôi đũa xuống, trầm mặc trong chốc lát, rồi lắc lắc đầu.
Tiêu Kinh dừng lại một chút, rồi nói tiếp: "Chuyện này, nghe theo nàng, chúng ta trước không trị. Nhưng nếu nàng thay đổi ý kiến, chúng ta lại thương lượng tiếp. Cho dù là chữa được hay không chữa được, có thể nói chuyện hay không thể nói chuyện, nàng đều là nương tử của ta, ta không chê nàng. Ăn cơm đi. "
Hắn gắp đồ ăn, bỏ vào trong chén nữ nhân, nhìn miệng nhỏ của nàng động đậy, hắn mới bưng chén mở miệng ăn cơm.
Nàng là nương tử của ta...
Mấy ngày hôm nay, Tiêu Kinh không thường hay nói những lời này, hiện giờ nữ nhân nghe được, cũng không giống như lúc trước cảm thấy buồn bực, cũng không cảm thấy Tiêu Kinh bá đạo vô lý nữa, ngược lại còn ấm áp, chậm rãi chảy xuôi vào lòng.
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~