Tháo Hán Cùng Kiều Nương

Chương 66: Chúng ta sinh con đi

❋ 066 chúng ta sinh con đi.

Song Nương và Lê Viễn, đều là hai người đối với nàng vô cùng thân thiện, đặc biệt là Song Nương, cái tính tình nói chuyện không ngừng kia, hoàn toàn bất đồng với nữ tử khuê phòng ngượng ngùng.

Chỉ là nghĩ đến nếu muốn ra cửa, thì phải đi ra khỏi cái rào tre này, dọc đường đi nói không chừng còn sẽ gặp không ít người không quen biết, những ánh mắt tò mò đều sẽ nhìn lên người nàng mà đánh giá.

Cuối cùng...Nữ nhân vẫn là do dự.

Nàng không đành lòng nhìn thẳng vào ánh mắt chờ mong của Tiêu Kinh, hơi hơi rũ mắt, lắc lắc đầu.

Tiêu Kinh đối với việc này tuy rằng hơi thất vọng, nhưng cũng không nóng lòng, chỉ cần người còn ở bên, sau này ngày tháng còn dài, cho dù nữ nhân cả đời không bước ra khỏi cái sân nhỏ này, hắn cũng cam tâm tình nguyện, với lại vấn đề này cũng không phải việc gì lớn.

"Vậy đi, bây giờ ta đi trước, nàng đem con gà rừng còn lại đi vào nhà bếp, chờ ta trở lại rồi xử lý."

Tiêu Kinh nắm lấy móng vuốt của con gà rừng, cứ như vậy rời đi.

Nhưng thật ra nữ nhân, đứng ở dưới ánh mặt trời hồi lâu, ánh nắng đều đã đem mặt nàng phơi đến đỏ bừng, cũng không biết nên xuống tay thế nào.

Nhưng mà đây là công việc mà Tiêu Kinh giao cho nàng.

Hắn đã không cưỡng ép nàng đi ra cửa, chẳng lẽ bây giờ ngay cả một việc nhỏ như vậy cũng làm không tốt.

Cuối cùng, nàng nhắm chặt mắt lại, học theo động tác Tiêu Kinh, ngón tay run rẩy mà nắm lên trên móng vuốt của con gà rừng.

Sau khi tay đặt lên, có một chút chất dính nhớp xa lạ, chỉ là Tiêu Kinh đã rửa sạch sẽ, sau khi chờ nàng chậm rãi thích ứng, kỳ thật cũng không khủng bố như vậy.

Tiêu Kinh tặng gà rừng trở về, trong tay thế mà lại tràn đầy đồ ăn.

Có một ít loại rau dưa do Lê Viễn cho, nữ nhân còn muốn ăn dược, có thể cho một ít dược liệu cùng hành khô vào nấu.

Sau khi Tiêu Kinh vào nhà bếp nói: "Song Nương nói canh gà bổ cho thân thể, những dược liệu đó là cho thêm vào bên trong. Bây giờ liền hầm canh gà, nàng thấy thế nào?"

Lúc nãy nữ nhân còn đang hồi tưởng lại mùi vị canh gà, chính là thèm ăn, mà bây giờ buổi tối liền có ăn, một đôi mắt to sáng lấp lánh, nhìn về phía Tiêu Kinh không ngừng gật đầu.

Muốn hầm canh gà phải tốn một ít thời gian, Tiêu Kinh ngay bây giờ liền bắt đầu, hắn hầm gà, đem dược liệu và đồ khô cho nữ nhân xử lý, cùng nhau phân công làm việc.

Nữ nhân đem nấm hương và mộc nhĩ ngâm trong nước, chờ rửa sạch, ngón tay thấm ướt nước, mát lạnh sảng khoái.

Vào lúc này nàng có chút may mắn, tuy rằng trước kia nhà nàng giàu có, nhưng mà mẫu thân nàng lại luôn tự mình xuống bếp nấu cơm cho cha ăn, mà nàng thì luôn đi theo một bên, cũng học được một ít tay nghề, không giống như mấy nàng tiểu thư khuê các khác, chỉ biết lấy kim thêu hoa.

Cũng là nhờ vào như thế, cho nên hiện tại nàng cũng không phải đến mức không biết làm gì.

Nàng nghe tiếng Tiêu Kinh chặt thịt gà, nghĩ đến mỗi lần mẫu thân xuống bếp đều mang theo nụ cười vui vẻ kia, thế mà bây giờ nàng cũng có cảm giác đó ở trên người rồi.

Đây cũng là lần đầu tiên mà từ hồi lâu đến nay, nàng nghĩ đến phụ thân và mẫu thân mà không cảm thấy có một chút bi thương.

Nàng tồn tại.

Phải tồn tại thật tốt, phải sống dưới ánh mặt trời rực rỡ.

Còn có người nói, sẽ che chở nàng, cả đời này sẽ không để nàng bị người khác khi dễ.

Mẫu thân, người có thấy được không?

Canh gà này, rất thơm.

Là mùi thịt, cũng là mùi dược hương, mùi vị thoải mái thanh đạm, không có một chút dầu mỡ.

Nữ nhân cũng khó có được mà háu ăn, không chỉ có ăn canh, mà còn ăn hai chén cơm, bụng hơi nhô lên, có chút ngượng ngùng.

Còn thịt gà tất cả đều là vào miệng Tiêu Kinh.

Bởi vì gà rừng không thể so với gà nuôi trong nhà để thịt được, thịt thực chất rất cứng, lại dai, căn bản không thích hợp để hầm canh gà, nữ nhân cắn một miếng, thế mà lại không xé ra được thịt, cuối cùng buồn bực dứt khoát không ăn.

Nhưng mà Tiêu Kinh ăn lại không tốn một chút sức lực, cắn từng ngụm thịt, gặm từng khúc xương.

Canh gà này, nữ nhân cũng ăn khá nhiều, lại nhìn thấy Tiêu Kinh ăn vui vẻ như vậy, nàng như thế nào cũng cảm thấy thỏa mãn.

Ban đêm, nữ nhân có chút khẩn trương, nhớ lại vài ngày gần đây, tim đập thật nhanh như muốn nhảy ra khỏi lòng ngực, sợ Tiêu Kinh lại trêu cợt nàng.

Cho nên từ lúc còn sớm nàng đã leo lên giường, đem chăn bọc chặt người lại, nhắm mắt giả bộ ngủ.

Tiêu Kinh nhìn bộ dạng nàng bịt tai trộm chuông, cũng không nói gì, chỉ thổi tắt ngọn nến leo lên giường.

Trong bóng đêm, Tiêu Kinh đưa tay qua, cách lớp quần áo mà sờ lên vυ' của nàng, nắm ở lòng bàn tay, hỏi một câu: "Sau khi mặc yếm, có còn đau không? Nếu nàng thích mặc màu sắc hay hoa văn khác, lần sau ta mang nàng đi lên thị trấn, để nàng tự chọn thêm hai cái."

Cả người nữ nhân căng chặt, nhắm mắt lại không nói lời nào.

Tiêu Kinh không bắt buộc nàng phải trả lời, đem bàn tay từ vυ' dời xuống từng tấc, cuối cùng dừng lại ở ngay bụng nhỏ có chút nhô lên của nữ nhân.

Bàn tay vừa đặt lên, ngay tức khắc Tiêu Kinh liền cười khúc khích.

Nữ nhân nghe tiếng, thiếu chút nữa là giật mình, ngay cả giả bộ ngủ cũng diễn không nổi nữa.

Tiêu Kinh đem nàng giam cầm ở trong lòng ngực chính mình, lòng bàn tay nóng bỏng dán lên chỗ da thịt mềm mại, quay vòng tròn, nhẹ nhàng một vòng rồi lại một vòng.

"Nàng gầy quá, vẫn là nên ăn nhiều một chút. Sau khi ăn cơm nếu muốn tiêu đồ ăn, mà nàng không muốn đi ra ngoài, vậy thì chúng ta cũng có thể đi vòng vòng quanh sân, chỉ là ta còn chưa kịp mở miệng thì nàng đã đi về phòng."

"Có phải căng đến khó chịu không, để ta giúp nàng xoa xoa sẽ thoải mái một chút."

"Lúc ta còn rất nhỏ, có một người tốt tới thôn ta ở phát cháo. Cháo kia nhìn qua không có mấy hạt gạo, giống như nước. Nhưng đó là lần đầu tiên ta thấy cơm tẻ, ngửi được mùi gạo, cũng là lần đầu tiên được ăn no. Ta uống liên tiếp hai mươi mấy chén cháo, sau khi về nhà khó chịu không nhịn được, mẹ của ta cũng giúp ta xoa như thế này..."

Mỗi khi Tiêu Kinh kể về chuyện quá khứ của hắn, âm thanh đều phá lệ mà trầm thấp.

Bất tri bất giác trong lòng nữ nhân cũng chậm rãi thả lỏng, rúc vào trong lòng ngực Tiêu Kinh, cảm thụ hơi ấm vây quanh người hắn.

Lải nhải một hồi, cả hai người đều buồn ngủ, mơ mơ màng màng mà nhắm hai mắt lại.

Tay của Tiêu Kinh từng chút từng chút quay vòng, âm thanh nhỏ dần nói: "Chúng ta sinh một đứa con đi...Chờ nàng có bầu, bụng cũng sẽ to lên như vậy..."

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~