Tháo Hán Cùng Kiều Nương

Chương 59: Mặc yếm

Mặt vải dệt là tơ lụa đỏ tươi, thủ công không thể gọi là tinh xảo những cũng rất tốt, ở giữa thêu một đôi uyên ương hí thủy, sinh động như thật.

Nữ nhân xuất thân là thư hương thế gia, tính tình cũng là người tao nhã, yếm từng mặc đều thêu đủ loại hoa, vải dệt phần lớn đều lựa chọn màu sắc thanh nhã.

Một màu đỏ trước mắt này, nhìn thô tục như vậy...

Chỉ là trong đầu nàng lại hiện lên đêm hôm qua, Tiêu Kinh nắm lấy đôi vυ' nàng, đã đau lòng lại còn tự trách, còn thổi thật cẩn thận vào miệng vết thương sưng đỏ.

Vào một khắc kia, mặt nàng hồng như mới uống rượu xong, chần chờ.

Cũng là nhờ vào khoảnh khắc chần chờ này, làm cho nam nhân có cơ hội.

Tiêu Kinh kéo áo ngoài nàng đang mặc trên người, cởϊ áσ ngoài xong, liền lộ áo trong lỏng lẻo, ánh mắt sáng ngời mà nhìn chằm chằm, hỏi: "Hôm này còn đau không? Ta giúp nàng mặc áo vào. Ta đã hỏi qua chủ quán, đây đã là mặt tơ lụa tốt nhất trên trấn, sau khi mặc vào khẳng định sẽ không bị áo ngoài ma xát làm đau nữa."

Đôi tay nữ nhân nắm chặt áo trong còn sót lại, không để Tiêu Kinh dễ dàng đắc thủ như vậy.

Chỉ là theo lời nói nam nhân, nàng lại nghĩ tới mớ bạc nặng trĩu vừa rồi, hắn ngay cả một đồng tiền cũng không dám dùng lên người chính mình, vậy mà lại không biết bỏ ra bao nhiêu bạc, để mua cho nàng chiếc yếm đỏ này.

Hơn nữa...Một nam nhân cao lớn thô kệch như vậy, khi đi vào cửa hàng mua quần áo cho nữ nhân, hắn không có một tia chần chờ cùng e ngại nào sao?

Ở trên mặt Tiêu Kinh, nữ nhân nhìn không ra được dù là một ít, mà ngược lại con ngươi đen nhánh trong cặp mắt kia muốn được là phải được.

Nếu mà hôm nay không cho hắn giúp nàng mặc yếm, thì một đêm này nhất định sẽ không yên tới sáng.

Mấy ngày hôm nay, nữ nhân cũng đã dần dần hiểu biết được sự cường thế sau lưng lời nói Tiêu Kinh, hắn trầm mặc chờ đợi, kiên nhẫn thật tốt, cũng là đang chờ cơ hội đi săn tốt nhất.

Chỉ có nhìn vậy, thì nam nhân mới có thể ở trong núi sâu, một lần là đã bắt được những con chim bay cầm thú.

Mà hiện giờ, nàng cũng chính là con mồi của hắn.

Đáp ứng yêu cầu cầu này của hắn, cũng coi như là nàng trả hắn ân tình này.

Nữ nhân nghĩ thầm như thế, ngón tay nắm lấy cổ áo nhẹ nhàng buông lỏng ra từng chút, nhưng vẫn chưa hoàn toàn đồng ý, nàng chỉ ngọn nến đang lay động phía sau Tiêu Kinh.

Tiêu Kinh quay đầu một cái, lập tức hiểu rõ, đuôi mắt giơ lên một cái, tràn đầy vui sướиɠ.

Hắn xuống giường thổi tắt ngọn nến.

Ánh sáng ban đầu cứ như vậy biến mất trong nháy mắt, đồng tử co rút lại, không nhìn rõ quang ảnh.

Nữ nhân chớp chớp mắt, thong thả thích ứng, mà bên tai, đã truyền đến một trận âm thanh cọ xát quần áo.

Trước khi Tiêu Kinh lên giường, đem áo cởi ra, lộ ra bờ vai và ngực, đường cong cơ bắp cả người giản ra, như một bức tượng điêu khắc hoàn mỹ.

Sau khi chờ nữ nhân có thể thấy rõ, Tiêu Kinh đã ở trước mặt nàng, cởϊ qυầи áo trên người nàng ra.

Trước ngực nàng nhảy lên, một đôi vυ' tròn trịa kia giống như con thỏ đang chạy, cứ như vậy nhảy ra.

Run lên run lên, nhìn thấy một trận đỏ mắt Tiêu Kinh.

Mà ánh mắt nam nhân, nhìn thấy ngực của nữ nhân, toàn thân như bị lửa đốt.

Nữ nhân nếu đã đáp ứng, tuyệt đối sẽ không đổi ý, tùy ý để Tiêu Kinh nhìn chằm chằm, chỉ là không biết phải đối mặt như thế nào, gương mặt ửng đỏ nhìn về phía ánh sáng xuyên thấu qua cửa sổ, trong lòng nghĩ chỉ là mặc một cái yếm mà thôi, cũng không mất bao nhiêu thời gian.

Nói không chừng, chỉ cần chớp mắt, mở mắt, là xong rồi.

Chỉ là quần áo trên người nàng đều cởi ra hết, một cặρ √υ' trắng nõn lay động, việc này sao có thể dễ dàng qua đi như vậy.

Tiêu Kinh nắm lấy một đầṳ ѵú hơi sưng lên, không xoa không niết, chỉ dùng ngón tay vuốt ve nhẹ nhàng.

Ngón tay hắn thô ráp, khẽ chạm từng chút, đều cảm thấy phát ngứa.

Tim nữ nhân lập tức đập nhanh hơn, còn chưa có sờ đến đầṳ ѵú, mà đầṳ ѵú ở giữa da thịt mềm mãi đã nhô lên, như đang chờ ngón tay Tiêu Kinh chạm vào vậy, lập tức cứng lên.

Tiêu Kim đem từng chỗ một của da thịt mềm mại non mịn kia, một tấc một tấc đều "kiểm tra" ngoài miệng còn hỏi: "Buổi sáng hôm nay đã bôi thuốc mỡ chưa?"

Nữ nhân mím chặt môi, ngực nàng lúc này khẩn trương sợ hơi thở dồn dập bị bại lộ, không rên một tiếng.

Tiêu Kinh đối với việc nàu vô cùng bất mãn, ngón cái cùng ngón trỏ lập tức nắm lấu đầṳ ѵú nhô lên, còn lôi kéo về phía trước.

“Ô ô…”

“Đau?” Tiêu Kinh hỏi, nhưng ngón tay lại không buông ra.

“Ô ô…”

"Tại sao lại không nghe lời như vậy? Vết sưng vừa hết liền quên đau, lại muốn bị đánh?" Âm thanh Tiêu Kinh vững vàng uy hϊếp, ngay sau đó lại đổi thành ngữ điệu đầy thương tiếc: "Hai viên tiểu đáng thương này của nàng hôm qua là bị thương nặng nhất, sao lại không yêu quý như vậy, để ta giúp nàng tiêu độc."

Nữ nhân còn chưa hoàn hồn khỏi mấy từ không đứng đắn, lại hoang da^ʍ vô đạo này, lập tức cảm thấy, đầṳ ѵú của nàng vừa đau lại vừa tràn ngập kɧoáı ©ảʍ, bị một luồng khí nóng mềm mại vây quanh.

Này…

Phía sau lưng nàng căng chặt, vòng eo tinh tế run rẩy, hai bờ mông theo cử động eo mà như ẩn như hiện.

Tiêu Kinh liếʍ vào mυ'ŧ ra, ánh mắt nàng lập tức mê ly.

Bởi vì miệng nam nhân bị núʍ ѵú ngăn chặn, nàng cuối cùng cũng có thời gian thở dốc suy nghĩ.

Nam nhân này vì sao vừa mới lên giường, liền thay đổi tên của các bộ phận trên cơ thể nàng, cái gì mà "tiểu đáng thương" cái gì "tiêu độc"...Ai cho phép hắn đổi tên như vây.

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~

Đừng gọi Tiêu Kinh nữa hãy gọi là Tiêu vô lại, Tiêu vô sỉ...à còn có Tiêu lươn lẹo🥲.

Sẵn tiện mình giới triệu truyện mới, ai thích nam chính làm thợ săn thì đọc thử nha. Truyện tên "tháo hán theo đuổi kiều nương".