Tháo Hán Cùng Kiều Nương

Chương 53: Sờ Ꮯôn Ŧhịt̠

Ánh mắt nữ nhân mê ly, nhìn cái gì cũng đều ra ảo ảnh, đương nhiên là không thể nhìn thấy rõ được, còn tưởng rằng rốt cuộc cũng giải quyết được cơn ngứa trong thân thể, nam nhân cũng buông nàng ra, nàng có thể an tâm yên ổn mà ngủ được rồi.

Nhưng mà đôi mắt đen nhánh Tiêu Kinh giật giật, tựa như đã nghĩ ra chủ ý gì đó.

Hắn nắm lấy bàn tay ấm áp của nữ nhân trong ổ chăn đem ra, rồi đặt lên côn ŧᏂịŧ nóng bỏng của hắn.

Nữ nhân mơ màng, toàn thân không còn sức lực, thân thể tựa hồ thuận theo trò trêu cợt của Tiêu Kinh, ngay từ đầu lúc lòng bàn tay đặt giữa vật kia, căn bản không biết cái này là thứ gì.

Chỉ cảm thấy độ ấm của nó thật dọa người, như muốn đem bàn tay nàng thiêu rụi, hơn nữa lại động lại lớn, mặt trên chảy ra không ít chất lỏng, có điểm giống với dâʍ ŧᏂủy̠ bên dưới thân nàng, lớn đến mức nàng cầm không được, lòng bàn tay đều bị căng ra.

Như thế nào lại có đồ vật kỳ quái như vậy...

Nữ nhân hỗn loạn, chỉ nghĩ muốn nhắm mắt rồi ngủ.

Mà Tiêu Kinh lại đem lòng bàn tay của mình đặt lên mu bàn tay của nàng, bàn tay to nắm lấy bàn tay nhỏ, cùng nhau nắm lấy cây đồ vật kia, bắt đầu lên xuống lưu loát.

Nữ nhân nặng nề mà rơi vào ý thức, đột nhiên bừng tỉnh, nàng hé mắt một chút, muốn nhìn xuống thân dưới, nhưng mà đồng tử trong trẻo trong hốc mắt lại run rẩy, như thế nào cũng không dám nhìn xuống xem, mà Tiêu Kinh ở kế bên thì ngược lại mở mắt nghiêng thân thể nhìn hết một màn này.

Hắn đã sớm biết sẽ phát sinh thêm loại chuyện này, trong ánh mắt không có một tia hổn loạn, mà trên mặt lại mang theo tìиɧ ɖu͙© dày đặc, nhìn chăm chú vào dung nhan kiều diễm của nữ nhân sau khi cao trào.

"Nàng đã tiết ra, nhưng ta thì lại bị nàng làm cho cứng. Bây giờ nàng cũng giúp ta tiết ra, tiết ra rồi thì cho nàng ngủ."

Tiêu Kinh dựa vào bên tai nữ nhân, trầm giọng mà yêu cầu vô lý.

Nữ nhân tuyệt đối không phải kiểu người dễ dàng ngoan ngoãn như vậy, sau khi nàng biết đồ vật trong tay là gì, liền bắt đầu giãy giụa.

Nhưng cánh tay và bàn tay nàng đều bị Tiêu Kinh chặt chẽ trói buộc, đến một ngón tay cũng không thể dời đi, lòng bàn tay mềm mại kề sát vào côn ŧᏂịŧ nóng bỏng.

Hơn nữa tốc độ lên xuống càng lúc càng nhanh, độ nóng cũng theo đó mà tăng lên.

“Ô ô…” Nữ nhân tránh thoát không được, chỉ có thể hung hăng mà trừng mắt với Tiêu Kinh.

Vô lại! Dã man! Cầm thú!

Thế mà lúc trước nàng còn xem người nam nhân này là tri kỷ, ở chỗ này chăm sóc nàng, vậy mà bây giờ chỉ cần có cơ hội, lại luôn làm những chuyện hoang da^ʍ với nàng.

Trong lòng nữ nhân mắng Tiêu Kinh, đôi mắt mang theo sự tàn nhẫn như con thú hoang nhỏ, ánh mắt di chuyển, nhìn người, vô cùng kiều mị.

Tiêu Kinh nhìn chằm chằm, trái tim trong l*иg ngực rắn chắc mà đập thật nhanh, hô hấp so với lúc nãy cũng thô nặng thêm vài phần, ngay cả...

Côn ŧᏂịŧ dưới thân, cũng trướng lớn theo.

Bàn tay nữ nhân vẫn luôn bị bịt kín không một kẻ hở mà kề sát, giờ đây vật này đột nhiên lại biến hóa, đem tay nàng căng ra thêm một ít.

Ánh mắt nàng không thể tin tưởng mà ngơ ngơ.

Thứ trong tay này, đã lớn đến nỗi nàng cầm không hết, như thế nào còn...còn biến lớn như vậy.

Côn ŧᏂịŧ nam nhân lại một lần nữa trướng lớn, nhục hành phía trên cũng căng chặt gân mạch nhô lên cũng càng thêm rõ ràng, vào lúc ở trong lòng bàn tay nữ nhân cọ xát, thì đã gập ghềnh, cọ vào da thịt mềm mại, tỏ ra như một vĩ nhân cao ngạo.

Trách không được...Mà nam nhân này lại luôn muốn làm căng tiểu huyệt của nàng ra một ít, côn ŧᏂịŧ thô to như vậy làm sao có thể dễ dàng mà bỏ vào tiểu huyệt của nàng, nói không chừng vừa mới tiến vào thì da thịt nơi đó của nàng đã rách ra.

Nữ nhân hoảng sợ, đột nhiên trong đầu hiện lên ý nghĩ như vậy, rồi tự dọa sợ chính mình.

Sao nàng lại có thể nghĩ như vậy chứ, như đã ngầm đồng ý để nam nhân đem côn ŧᏂịŧ cắm vào người của nàng, mà tiểu huyệt vừa mới cao trào của nàng, lại cầm lòng không đậu mà co rút, thịt mềm trong hoa hoành động đậy, như gấp đến mức không chờ nỗi.

…Nhất định là gần đèn thì sáng mà gần mực thì đen, quả nhiên nàng đã nhiễm phải tật xấu này.

Nữ nhân xấu hổ buồn bực cắn môi dưới, ở trong lòng căm giận mà nghĩ.

Dù sao thì tránh cũng không thoát, vậy thì cứ dứt khoát nhắm mắt, tùy ý để nam nhân nắm lấy tay nàng làm việc hoang da^ʍ.

Tiêu Kinh nhìn bộ dáng mí mắt run rẩy của nàng, trong đầu hồi tưởng lại cảnh tượng nữ nhân cao trào mê người lúc nãy, động tác trên tay càng thêm nhanh, đáy mắt cũng có một tia ý cười.

Hắn gần quá đi, hô hấp thô nặng đều quét lên mặt nữ nhân, cánh môi dừng ở mí mắt nàng, rồi hôn nhẹ xuống.

Vừa hôn vừa nói lời cợt nhả.

"Lòng bàn tay của nàng vừa non vừa mềm, không giống như lúc ta tự mình làm, ta đã kích động đến nỗi ra nước, nàng có muốn sờ thử không?"

Nói xong, Tiêu Kinh nắm lấy ngón tay nữ nhân, sờ lên qυყ đầυ, rồi sờ đến một lỗ nhỏ co rút, cũng chảy ra chất lỏng ướt dầm dề, ngón tay bóp lấy xoa qua lại.

Nữ nhân cứng đờ không nhúc nhích, chẳng sợ ngực mình đang run rẩy, mà cũng bỏ mặc việc này.

Chỉ là bên tai truyền đến tiếng cười khàn khàn của Tiêu Kinh: "Vẫn kém hơn so với nàng, nơi đó của nàng nhiều nước như một dòng suối nhỏ."

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~

Lưu mạnh, vô sỉ quá đi mất👉👈🤭