“Đau không?”
“Làm sao mà bị thương? Vừa rồi như thế nào lại không nói?”
“Ta không nói tới nàng cũng không biết tự bôi thuốc cho chính mình sao?"
Biết rõ nữ nhân sẽ không trả lời, chỉ là Tiêu Kinh cứ hỏi một câu rồi lại nối tiếp một câu.
Hắn để nữ nhân nghiêng thân mình ngồi ở trên đệm giường, như vậy thì ánh nến sẽ chiếu lên người nàng, hắn cũng giống như thế nghiêng thân thể, cong eo hạ thấp, trên ngón tay dính thuốc mỡ, một chút rồi một chút bôi lên vết đỏ trên ngực nữ nhân.
Hắn sợ lực đạo trên tay không có nặng nhẹ, không để ý ngược lại làm ra nhiều vết đỏ hơn, hít sâu một cái, chỉ dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve.
Da nam nhân màu nâu, mà toàn thân nữ nhân lại trắng tuyết, đặt ở trên ngực thật sự đối lập, có vẻ nữ nhân càng trắng hơn.
Nữ nhân hơi hơi rũ mắt, không chỉ có thể nhìn thấy một màn này, mà còn có thể nhìn thấy vết thương trên vai Tiêu Kinh.
Khi nhìn xa xa, liền cảm thấy miệng vết thương muốn chảy máu, hiện giờ phía sau lưng người này uốn lượn ở trước mặt nàng, miệng vết thương gần trong gang tấc, nàng càng xem cẩn thận hơn.
Một mảnh thật lớn...Không chỉ có trầy da, còn có một ít vụn gỗ ở trên miệng vết thương, chọc trên da thịt, nhìn đã thấy đau, mà người này lại hồn nhiên không cảm giác gì.
Nữ nhân vừa suy nghĩ vừa động, đột nhiên cảm thấy một hơi nóng đặt trên bầu ngực tròn trịa, bầu ngực lớn bị Tiêu Kinh ôm lên.
“Còn có chỗ nào bị thương không?”
Ngữ khí hắn trầm thấp truy vấn, một bên nói, một bên nắm lấy vυ' lật qua lại để xem.
Vυ' nữ nhân lớn, so với bánh bảo thịt mà Song Nương làm còn lớn hơn, nhìn từ trên xuống dưới, liền nhìn thấy được một mặt vυ' và một đầu ti hồng hào kiều diễm, một mảnh bên dưới đều bị che khuất.
Cho nên Tiêu Kinh phải nâng vυ', nhìn chung quanh một vòng tỉ mỉ, xem xong bên trái rồi lại xem bên phải.
Hái cái vυ' như bánh bao thịt bị hắn lăn qua lộn lại, nhìn các mặt khác đều không có vết thương, lúc này mới an tâm một chút.
Nữ nhân lại bị động tác lật qua lật lại của hắn, mà tim đập nhanh đến mức muốn nhảy khỏi l*иg ngực.
Động tác của Tiêu Kinh quả thật không mang theo một tia tìиɧ ɖu͙©, càng không có ý muốn dâʍ ɭσạи, chỉ đơn thuần là quan tâm vết thương mà thôi.
Chỉ là vυ' đâu phải bàn tay, mỗi tấc da tấc thịt đều phá lệ mẫn cảm, làm sao chịu nổi lăn lộn như vậy.
Tiêu Kinh sờ tới chỗ nào, chỗ đó liền bị hơi nóng bao lấy, tất cả đều xông thẳng tới gần ngực, hại tim nàng đập bùm bụp muốn dọa người, tiểu huyệt ở dưới thân cũng nhão dính một mảnh, cánh hoa của cái miệng nhỏ cứ hút lấy qυầи ɭóŧ, giống như muốn ăn vào.
Nàng...Như thế nào lại trở nên dâʍ đãиɠ vô sỉ như vậy?
Nam nhân này không dâʍ ɭσạи nàng, mà nàng lại chảy nước tận hai lần?
Dù như thế nào nữ nhân cũng không chống cự được tìиɧ ɖu͙© trong thân thể, mà lý trí lại nói đây là một việc mất mặt, tay nàng nắm lấy áo giật giật, muốn đem cặρ √υ' đang lỏa lồ trước mặt Tiêu Kinh che lại.
“Đừng nhúc nhích!”
Âm thanh quát lớn của Tiêu Kinh lập tức truyền đến.
Nữ nhân ngẩn ra, sợ tới mức động tác dừng lại.
Lúc này Tiêu Kinh mới ngẩng đầu nhìn thoáng qua phía trên, nhìn thấy khuôn mặt nữ nhân đỏ bừng, đôi mắt vừa có chút hồng lại còn ngập nước, nàng giống như bị người khác khi dễ muốn khóc.
Ánh mắt nữ nhân cứng cỏi sáng ngời làm hắn động tâm, bộ dáng nữ nhân yêu kiều nhu nhược, càng làm tim hắn đập mất khống chế.
Đều nói nữ nhân là được làm từ nước, thật là nói không sai, không chỉ có tiểu huyệt phía dưới xôn xao liền có thể chảy dâʍ ŧᏂủy̠, mà ngay cả đôi mắt này, cũng làm hắn hít thở không thông.
Tiêu Kinh thở mạnh hai cái, l*иg ngực rắn chắc lúc lên lúc xuống, chịu đựng sự khô khốc trong cổ họng, hỏi: "Ta làm nàng đau?"
Nữ nhân không đành lòng để hắn tự trách, lắc lắc đầu.
"Là do vết thương quá đau?" Tiêu Kinh lại hỏi.
Lúc này, nữ nhân không lắc đầu, cũng không gật đầu.
Miệng vết thương nữ nhân căn bản không đau, hiện giờ lại có một ít thuốc mỡ lành lành lạnh, càng không có cảm giác đau rát.
Chỉ là nếu phủ nhận, lại sợ Tiêu Kinh tiếp tục truy hỏi nàng thì phải làm sao, chẳng lẽ lại nói nàng chỉ bị hắn chạm vào vυ' vài cái, tiểu huyệt liền chảy nước sao?
Nữ nhân trầm mặc, hai chân dưới chăn kẹp chặt.
Tiêu Kinh thở dài một hơi, xem như nàng đang cam chịu, một mặt cúi đầu, một mặt nói: "Núʍ ѵú nàng bị nặng nhất, ta hiện tại thoa thuốc, nếu đau, thì hừ ra một tiếng, ta sẽ nhẹ tay một chút..."
Nữ nhân nghe vậy, gương mặt càng thêm đỏ, trong lòng lầu bầu sao còn chưa kết thúc a...
Tiêu Kinh lại lấy một đống thuốc mỡ, thoa lên tay, rồi bôi lên trên núʍ ѵú nữ nhân.
Ngón tay mới vừa chạm phải một chút, nữ nhân liền quơ quơ vυ', lưng ngã về phía sau muốn tránh.
"Đừng sợ, rất nhanh sẽ tốt thôi, phù phù—— không đau..."
Tiêu Kinh bôi thuốc vào điểm nhỏ kia, lại thổi khí, nhẹ nhàng mà thổi.
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~