Hừ, ai thèm muốn biết công việc mà tên nam nhân thô lỗ hung tàn kia đang làm.
Nữ nhân nghĩ đến bộ dạng Tiêu Kinh hung hăng đánh mông nàng, vết thương trên mông vẫn chưa lành, chỉ cần chạm nhẹ là lại đau.
Nàng thay đổi sắc mặt, cảm thấy giỏ tre làm phỏng tay nàng.
Dưới cơn tức giận, nữ nhân đem giỏ tre đặt xuống đất, lại ngồi xổm thân mình xuống đi giặt quần áo, căm giận nghĩ trong lòng, nàng biết nam nhân kia tên Tiêu Kinh, làm nghề thợ săn, tính cách thô bạo, còn ngang ngược vô lý, chỉ cần nhiêu đó là đủ rồi.
Chỉ là quần áo trong tay nàng cũng không phải là của nam nhân "tính cách thô lỗ, ngang ngược vô lý" trong miệng nàng sao.
Song Nương không dự đoán được thái độ của nữ nhân lại phản ứng như vậy, đứng tại chỗ, ngơ ngẩn mà nhìn.
Nếu mà là lúc trước, nàng cũng tuyệt đối không nhìn ra được đáy lòng nữ nhân này đang nghĩ cái gì, khẳng định là mờ mịt một đầu. Chỉ là đã thành thân lâu năm với Lê Viễn, nàng ngày càng hiểu rõ tính tình của đối phương.
Bọn họ đều là người biết chữ, đọc nhiều thứ sách, tính cách đặc biệt, không chịu nói thẳng, cứ thích nói lòng vòng, muốn người khác đi đoán tâm tư của mình.
Bộ dạng này của nữ nhân, cực kỳ giống với lúc Lê Viễn cáu kỉnh cùng nàng, rồi lại hy vọng nàng chú ý hắn nhiều một chút, tốt nhất là đi qua dỗ hắn.
Này còn không phải là khẩu thị tâm phi sao.
Song Nương cố gắng nhịn cười, thanh thanh yết hầu nói: "Tiêu Kinh là một người kiệm lời, bình thường chắc cũng không cùng muội nói chuyện. Hắn a, ban đầu không phải là người trong thôn, trước đây ba năm thì tới đây, mua căn nhà này, rồi ở lại, trở thành thợ săn duy nhất trong thôn."
Thì ra...Hắn cũng là người nơi khác.
Tốc độ giặt quần áo của nữ nhân trở nên thong thả.
"Thời gian làm việc của thợ săn và làm nông trái ngược nhau, đều là sau khi nửa đêm hắn mới ra cửa, thừa dịp trời tối đi săn, sau đó lúc hừng đông thì đi bộ đường núi mười mấy dặm, đem con mồi vừa săn được bán cho tửu lầu. Chỉ có như thế, bắt được con mồi tươi nhất, mới có thể bán giá tốt nhất."
Nữ nhân đối với những việc này hoàn toàn không biết gì, nghiêng tai nghe Song Nương nói xong, mới hơi hiểu rõ một chút.
"Tiêu Kinh đi bộ vừa nhanh vừa giỏi, mười mấy dặm không là gì với hắn, thường thì tới buổi trưa hắn mới trở về, ăn cơm, rồi lại đi một chuyến vào trong núi, bày một ít bẫy, thuận tiện cho ngày hôm sau bắt được chim bay hay động vật gì đó. Tới buổi chiều, là có thể nghỉ ngơi."
Thời gian nghỉ ngơi tuy rằng sớm, nhưng mà ngày ngày nửa đêm phải ra cửa, ngày đêm điên đảo, lại phải đi đường mấy chục dặm, người bình thường căn bản không làm nổi.
Này cũng trách không được nam nhân kia, có dáng người cường tráng thô to giống như ngọn núi nhỏ, nàng dùng hết toàn bộ sức lực trong người chống đẩy cũng không thể làm hắn chuyển động.
"Tuy là có chút vất vả, nhưng Tiêu Kinh rất có bản lĩnh, lúc nào cũng bắt được con mồi, chưa từng trở về tay không. Chờ tới mùa đông, thì không cần vất vả như vậy."
Bất giác, động tác trong tay nữ nhân dừng lại, giương hai mắt nhìn Song Nương, dường như đang dò hỏi vì cái gì mùa đông lại không cần vất vả như vậy?
"Mùa đông là thời điểm tuyết rơi lớn nhất, thứ nhất là cả ngọn núi lớn đều bị tuyết bao phủ, thứ hai là thời tiết quá lạnh, chim bay cá nhảy đều không có, không bắt được con mồi gì. Cho nên tới mùa đông, Tiêu Kinh sẽ lên trấn tìm chút việc vặt để làm. Sức lực hắn lớn, chịu được khổ, lại không lười biếng, cho nên những người đó đều rất vui lòng nhận hắn làm."
Nữ nhân gật đầu nhẹ, thì ra nguyên nhân là như vậy, hèn chi đã nhiều ngày nàng không thấy nửa đêm Tiêu Kinh đi ra ngoài.
Song Nương nhìn phản ứng của nàng, rồi trở về đề tài: "Đã nhiều ngày Tiêu Kinh không đi săn là vì trên trấn có một địa chủ muốn làn một căn phòng lớn. Chỉ là trần nhà thì phải dùng gỗ vừa thô vừa to, nhưng nó lại rất nặng, hai nam nhân cùng nhau nâng cũng không động đậy chứ đừng nói là đem lên tới nóc nhà, tiến bộ bị kéo dài vài ngày. Sau đó thực sự không còn cách nào, mới nhờ người tới tìm Tiêu Kinh, mong hắn qua làm mấy ngày. Ta nghe nói lúc đầu Tiêu Kinh không muốn đi, bởi vì muốn đẩy nhanh tốc độ mỗi ngày đều làm tới khuya, chỉ là đối phương trả khá nhiều bạc."
Nói tới bạc, Song Nương nhìn về hướng nữ nhân vài lần.
Nữ nhân trầm mặc xuống, một trăm lượng bạc một gốc nhân sâm kia nàng không quên.
Một trăm lượng, chỉ sợ của cải của Tiêu Kinh đều đã rỗng, cũng không biết có đang thiếu nợ không, nhận được công việc vất vả khiến người ta mệt mỏi như vậy, làm xong việc, lại phải đi mười dặm trở về nhà. Này liền trách không được, ngày hôm qua sau khi hắn trở về trời đã tối, trên người và mặt đều dơ, khẳng định là đi khiêng gỗ.
Nữ nhân ngồi xổm bên cạnh bồn gỗ, cầm lấy quần áo Tiêu Kinh, vẫn không nhúc nhích.
Song Nương xem xét trong chốc lát, cảm thấy chính mình nói không sai biệt lắm, còn chuyện khác, thì để cho hai người bọn họ tự nói với nhau.
"Nương tử Tiêu Gia, quần áo này muội đã giặt sạch sẽ. Thừa dịp trời còn nắng, mau đem phơi khô đi." Song Nương nâng cao âm lượng, đem không khí ủ dột nãy giờ làm tan đi.
Có lẽ là nghe xong một ít lời nói duyên cớ của của Song Nương, thái độ nữ nhân so với vừa rồi đã hòa hoãn một ít, cũng từ từ nghe Song Nương nói.
Nàng cầm lấy quần áo của Tiêu Kinh muốn đứng dậy, chỉ là quần áo nặng nề lại túm cánh tay xuống, quần áo cứ thế từ trong tay nàng trượt xuống, bùm một tiếng rớt trở về bồn gỗ.
Nước trong bồn gỗ văng ra, ngược lại làm ướt váy cùng mặt giày của nàng.