Tháo Hán Cùng Kiều Nương

Chương 36: Chăn dính đầy ᗪâʍ Ŧɦủy̠

Hai người "nháo" một hồi, giường đệm cũng bị làm thành một mớ hỗn độn, quần áo trên người nữ nhân không chỉnh tề, lộ ra dâʍ ŧᏂủy̠ ướt đẫm giữa hai chân.

Tiêu Kinh không có nửa câu oán giận mà đứng dậy, đêm dài, hắn ngáp vài cái, rồi giặt sạch khăn nhúng vào nước ấm lau người cho nữ nhân, tỉ mỉ từng chỗ, đến cả lông tóc của tiểu huyệt cũng đều lau khô.

Mà chính hắn chỉ xối vài gáo nước lạnh, lau lung tung vài cái.

Sau khi ngã lên giường, Tiêu Kinh nhắm mắt lại, nặng nề đi vào giấc ngủ.

Nhưng mà trong lúc đang mơ mơ màng màng, hắn lại nghĩ đến tiếng kêu da^ʍ cuối cùng của nữ nhân.

Không phải là kiểu nghẹn ngào kêu rên khó nghe trước đây, mà là có chút thanh thúy, nũng nĩu, yêu kiều, thanh âm giống một thác nước.

Nàng nếu có thể phát ra thanh âm như vậy, vậy thì giọng nói nhất định không hỏng, chỉ là thường ngày sao lại không nói ra lời nào ?

Xem ra vẫn là nên đi tìm Lê Viễn một chuyến...

Cho dù nhiều bạc hay ít bạc, đều phải trị cho hết...

Thanh âm kiều mị kia, hắn có nghe cả đời, cũng sẽ nghe không chán.

Ngày hôm sau vào lúc nữ nhân tỉnh lại, mặt trời đã lên cao, tuy nhìn không ra thời gian cụ thể, nhưng nhìn bóng cây trong sân là biết đã sắp tới chính ngọ.

Nàng thế nhưng lại ngủ lâu như vậy, một đường ngủ thẳng giấc không giật mình.

Nữ nhân lúc đầu có chút phát ngốc, nhưng thực mau nàng liền nhớ hết tất cả các chuyện xảy ra hôm qua, tay nam nhân ở trong thân thể nàng làm loạn lung tung, một hơi nóng tăng vọt lên, mặt đỏ giống như quả táo.

Nàng ngồi ở trên giường đệm, đôi tay siết chặt thành nắm đấm, hung hăng đấm tấm chăn vài cái.

Lực đạo kia không nặng không nhẹ, tất cả đều bị chăn chặn lại, không nghe được tiếng vang nào.

Nhưng thật ra nàng lại hợp với bữa cơm ba bữa một ngày của Tiêu Kinh, bụng nữ nhân phát ra tiếng vang ùng ục ùng ục, thanh âm vang dội.

Nàng sờ sờ bụng, xoa xoa mông, nhận mệnh đi xuống giường.

Dường như chườm lạnh và xoa bóp hôm qua có hiệu quả, mông nữ nhân không còn đau giống như tối qua, quay người lại xem, như cũ vẫn hồng hồng, nhưng mà không còn sưng nữa.

Bước chân nàng vẫn mềm mại nhỏ nhẹ.

Trước khi đi ngang qua nhà bếp, nhìn đến quần áo dơ trong bồn gỗ đặt trong sân, giận sôi máu, đều là do quần áo dơ này làm hại, nàng tức giận duỗi chân đá một cái.

Nhưng mà bồn gỗ không di chuyển một chút nào, mà ngược lại lại đầu ngón chân của nàng lại truyền tới cơn đau.

Bộ dạng này của nữ nhân, thật là tính trẻ con, một chút cũng không giống đại tiểu thư khuê phòng cười không lộ răng.

Tới nhà bếp, nữ nhân như cũ nhìn thấy cơm sáng mà Tiêu Kinh chuẩn bị cho nàng.

Thế nhưng lại có một cái bánh bao thịt, cũng không biết nam nhân này là lấy từ đâu ra.

Có từ lúc sáng sớm, bánh bao sớm đã nguội lạnh, chỉ là vẫn còn bay mùi thịt, nhân cũng nhiều, nhìn phình phình trướng trướng trông rất tròn trịa no đủ.

Nữ nhân đứng bên cái bàn nhỏ lùn, nhìn bánh bao thịt kia một lần, rồi lại nhìn một lần, rồi lại nhìn thêm một lần nữa...Bất tri bất giác lại liếʍ đầu lưỡi, cuối cùng vẫn duỗi tay cầm lên.

Nàng cắn một miếng nhỏ, đầu lưỡi nếm nhân thịt một chút, hai mắt sáng lên, lập tức cắn miếng thứ hai.

Tay nghề nấu cơm của Tiêu Kinh rất kém cỏi, bánh bao thịt này tuyệt đối không phải hắn làm, chẳng lẽ là mua về? Chỉ là trong cái thôn nhỏ này, làm sao lại có tiệm bánh bao thịt?

Nữ nhân vừa ăn vừa nghĩ, sau khi ăn xong, còn liếʍ liếʍ ngón tay.

Nàng lại cảm thấy chính mình hành động như vậy không được quy củ, lập tức buông tay, bỏ vào trong tay áo.

Bụng đã được ăn no, chỉ là nàng vừa đi ra, lại nhìn thấy quần áo dơ trong bồn gỗ đặt trong sân, lúc nhìn giống như thấy phải dã thú hung ác, mở to hai mắt giằng co.

Nàng nhìn một hồi lâu, đôi mắt ở dưới mặt trời lúc chính ngọ bị làm cho khô khốc.

Hừ.

Nữ nhân nhắm mắt, hừ một tiếng, quay đầu lại, đi vào trong phòng.

Nhưng mà.

Chẳng qua bao lâu, nữ nhân lại đi ra, trong tay còn ôm theo một cái chăn.

Nàng ôm không hết, một góc chăn lúc đi bị rớt xuống, sợ đυ.ng phải mặt đất sẽ làm dơ, chỉ có thể nâng cao cánh tay, che khuất tầm mắt, thật cẩn thận mà đi từng bước về phía trước.

Quần áo tối hôm qua Tiêu Kinh đem phơi đã không còn, nàng đem chăn treo lên cây gậy trúc, thò tay, vỗ nhẹ một chút.

Mặt nữ nhân có chút hồng, không biết là do mệt mỏi, hay là do ánh nắng chiếu xuống, làm khuôn mặt đỏ bừng.

Hừ.

Nàng mới không thèm ngủ trong cái chăn tràn đầy mùi vị dâʍ ŧᏂủy̠.

Giặt thì nàng không giặt, nhưng đem lên phơi thì được, để gió hong khô cũng tốt.

Phơi xong chăn, nữ nhân đứng ở một bên chốc lát, sau đó thở dài một hơi, như là hạ quyết tâm, xoay người đi tới bên bồn gỗ.

Bồn gỗ khác một sườn, chỉ là lu nước, tối hôm qua đã dùng hơn một nửa, mà hôm nay lại một lần nữa đổ đầy.

Nữ nhân tìm được gáo làm từ gỗ mà Tiêu Kinh dùng tối qua, múc nước từ lu nước ra, từng gáo từng gáo đổ vào bồn gỗ.

Chờ nước thấm ướt quần áo, nàng đã mệt đến thở hồng hộc, khuôn mặt nhỏ so với vừa rồi càng đỏ bừng thêm, mồ hôi từ trên trán chảy xuống.

Nàng lại không có một tia do dự muốn ngừng lại, cuộn tay áo lên, ngồi xem bên bồn gỗ, duỗi tay đem quần áo lên giặt.

[Chính ngọ là: Theo đó, giờ Ngọ sẽ vào khoảng từ 11 giờ đến 13 giờ. Đây là thời điểm mặt trời lên cao nhất, âm dương giao hòa, động vật nghỉ ngơi trong thời gian này, chỉ có ngựa là đứng yên. - Giữa giờ Ngọ: Từ 11 giờ 40 đến 12 giờ 20.]