Tháo Hán Cùng Kiều Nương

Chương 34: Ai cho Ꮯôn Ŧhịt̠ ngươi đi vào

Nữ nhân đưa lưng về phía Tiêu Kinh, không nghe những lời nói dâʍ đãиɠ không biết liêm sĩ của hắn nữa, nàng không chỉ muốn chôn mặt vào chăn, mà càng muốn đem lỗ tai che lại.

Không muốn nghe bất kỳ âm thanh nào đến từ hắn, cũng không muốn cảm giác được hơi thở nóng bỏng của nam nhân phía sau nàng.

Hơi thở cực nóng đi theo người đến lỗ tai của nàng, nhắm thẳng vào tâm, làm nàng cảm thấy thật khô nóng.

Nàng không chỉ có mông bị đánh tới đau rát, mà toàn thân trên dưới, ngay cả bàn chân cũng bị hơi nóng làm cho kích động.

Tiêu Kinh từng chút từng chút cử động ngón tay, càng lúc càng quen cửa quen nẻo, tốc độ cũng nhanh lên.

Ngón tay thô ráp vẫn luôn ngâm trong dâʍ ŧᏂủy̠ nóng hầm hập, giống như lúc nãy tắm tẩy rửa hồi lâu, những vết chai lâu năm trong lòng bàn tay đều bị ngâm mềm, sít sao dán chặt chẽ vào thịt mềm.

Cũng ở ngay lúc này, Tiêu Kinh muốn thử đưa thêm một ngón tay khác vào thăm dò tiểu huyệt, đem tất cả dâʍ ŧᏂủy̠ chảy ra đều cho dính lên trên ngón tay, tìm được một chút khe hở, liền muốn hướng vào trong chui vào.

“Ô ô…”

Nữ nhân cảm nhận được động tác của hắn, cổ họng nhịn không được mà rầu rĩ phát ra tiếng vang, như cũ nghẹn ngào, chỉ là ban đêm yên tĩnh, lại nghe ra một lọai ý vị, Tiêu Kinh nghe xong ngực run lên.

Tiêu Kinh sợ nữ nhân lại trốn, cho nên từ lúc bắt đầu, một bàn tay khác của hắn không bóρ ѵú nữ nhân, mà là gắt gao ôm lấy vòng eo của nàng.

Vừa nghe được tiếng vang, lòng bàn tay to rộng mở ra, vuốt ve nhẹ nhàng bụng nữ nhân.

Cảm xúc thật tốt, bàn tay hắn nóng bỏng, cách một lớp da thịt mỏng mà truyền hơi ấm vào bụng nữ nhân.

Tựa như lúc nữ nhân tới quỳ thủy(*), đều thích dùng bình nước nóng làm ấm bụng, làm nàng không khỏi cảm thấy thoải mái, thanh âm kêu rên không ngừng.

(*quỳ thủy: kinh nguyệt, ngày đèn đỏ, rụng dâu)

Tiêu Kinh cảm giác được thân thể nữ nhân đang thả lỏng, ngón tay thô ráp lập tức bắt được cơ hội, từ khe nhỏ tiến vào trong.

Cảm thấy như vậy chưa đủ, sau khi hai ngón tay đi vào, hắn còn khoa tay múa chân kéo tay ra một cái, đem nhục bích nhỏ hẹp làm căng ra.

Nữ nhân nào chịu được sự lăn lộn như vậy, ngón chân phía dưới cuộn tròn trong chăn, ngón cái của hắn vuốt ve tiểu huyệt, cọ từng chút, chân dài trắng như tuyết không biết là muốn duỗi thẳng, hay là muốn cong lên.

"Đừng lo lắng, tiểu huyệt của nàng rất lợi hại, đều đem ngón tay của ta ăn vào trong."

Ngày thường vẫn luôn rất ít nói, trừ khi là việc tất yếu nếu không một lời Tiêu Kinh cũng không nói, vậy mà bây giờ ở trên giường lại giống như máy hát, lời cợt nhả cứ nói một câu rồi nối tiếp một câu.

Một bên hắn cắm tay vào tiểu huyệt, một bên thì nói: "Côn ŧᏂịŧ của ta so với hai ngón tay này thô to hơn nhiều, nàng hiện tại nếu không đem nó làm căng ra một chút, chờ về sau lúc ta đi vào, người đau vẫn là nàng.

"Ô ô..." Ai cho ngươi đem côn ŧᏂịŧ đi vào!

Nữ nhân rầu rĩ, nghe được hai chữ "côn ŧᏂịŧ" này, còn có câu nói vô sỉ của Tiêu Kinh mặt dày kia, làm nàng buồn bực vô cùng.

Đáy lòng mang theo tức giận, duỗi tay xuống phía dưới chăn, muốn đem đôi tay của nam nhân đang làm xằng làm bậy kia đẩy ra.

Chỉ là cả người nàng mềm nhũn, cánh tay cũng mềm như bông, căn bản không có sức lực, hơn nữa nàng mới đυ.ng vào bàn tay Tiêu Kinh, lại sờ phải dâʍ ɖị©ɧ đang chảy ra của chính mình, một mảnh ướt dầm dề lại còn rít rít, làm nàng sợ tới mức lập tức rút tay về.

Tiêu Kinh thấy rõ từng nhất cử nhất động của nữ nhân, thậm chí môi hắn còn cảm nhận được da thịt phía sau tai nàng càng lúc càng nóng giống như đang bị thiêu cháy.

Ở trong bóng tối, mắt đen như cũ sáng ngời, có sự thỏa mãn cùng ý cười.

"Nàng đừng nhúc nhích, việc này là để ta làm. Nếu nàng cảm thấy không thoải mái, thì nói với ta. Ta sẽ làm nhẹ lại, tuyệt đối không làm nàng bị đau." Hắn kề sát miệng hướng bên tai nữ nhân thở ra, rồi nói.

Nữ nhân không tình nguyện cái gì đều sẽ hừ hừ, mà bây giờ dường như chỉ cần nàng phát ra âm thanh thì giống như đang ra hiệu cho Tiêu Kinh tiếp tục làm.

Bất tri bất giác, nàng đem chăn bông nhét vào trong miệng, dùng hàm răng gắt gao cắn lấy.

Động tác ngón tay của Tiêu Kinh càng lúc càng dễ dàng, trước sau ra vào, trái phải căng ra, nhục huyệt vốn nho nhỏ, không chỉ có tiếp nhận được hai ngón tay, thậm chí còn có một khe hở, có thể nhét thêm một ngón tay nữa vào.

Hắn vô tâm vội vã cho ba ngón tay thâm nhập vào, cứ như vậy mà tới lui ra vào, giống như đang dùng ngón tay thao người.

Ngón tay hắn dài, có đôi khi tiến vào rất sâu, nhưng chỉ cần chạm phải phần thịt nhô lên bên trong, thì cho dù có bao nhiêu ý muốn cắm đi vào đều sẽ khắc chế rời khỏi.

Lần đầu tiên cắm vào nơi đó, Tiêu Kinh phải giữ cho côn ŧᏂịŧ đang lẻ loi đứng thẳng, căng chặt đến nỗi mã mắt chảy ra nước.

Không ngừng di chuyển ra vào, nhục huyệt nữ nhân cũng có một chút không khí.

Độ ấm oi bức phía dưới chăn làm người ta sợ hãi, đi vào một ít cũng không sao, chỉ là lại có không khí tiến vào, dâʍ ŧᏂủy̠ ướt đẫm, nối liền tiểu huyệt, lại có tiếng nước piapia truyền từ phía dưới chăn lên.

Dính nhớp rối tinh rối mù, càng phiền lòng hơn.

——