Nữ nhân nghe Tiêu Kinh nói xong, con mắt hồng lên, dùng tư thế kỳ quái mà lui ra, đem vị trí nhường lại cho Tiêu Kinh.
Tiêu Kinh khom lưng, cánh tay bỏ vào bồn gỗ, bắt lấy quần áo kéo lên, nước trong bồn gỗ theo lực tay của hắn mà tạo ra lốc xoáy, tiếng nước vang lên không ngừng.
Nữ nhân chưa từng gặp qua người nào mà giặt quần áo như thế này, nói là giặt quần áo mà nhìn giống như luyện Thái Cực quyền, cánh tay cường tráng cử động không ngừng, tốc độ nhanh tới mức làm người ta nhìn không rõ.
Sau khi giũ qua nhiều lần, Tiêu Kinh bắt đầu lấy quần áo lên, nắm chặt, hai cánh tay vặn qua phải một lần vặn qua trái một lần, giọt nước bắn ra tung tóe khắp sân, quần áo được vắt khô, liền nhẹ nhàng phơi lên cây gậy trúc, không hề có một chút động tác nặng nề như nữ nhân làm.
Nữ nhân nhìn động tác phơi quần áo của Tiêu Kinh, bàn tay dùng sức, mu bàn tay nổi lên gân xanh.
Nàng liền lập tức nghĩ tới lúc Tiêu Kinh hung hăng đánh mông nàng, có phải cũng có dáng vẻ này không?
Sau mông đau rát, thật là đau.
Tiêu Kinh phơi quần áo xong quay đầu lại, thấy nữ nhân đang nhìn chằm chằm hắn, tuy rằng ánh mắt có chút hoảng hốt, nhưng không né không tránh, tất cả những việc vừa rồi hắn làm nàng đều nhìn rõ, điều này làm cho hắn rất vừa lòng, cũng không dặn dò nàng thêm cái gì.
Hắn nói thẳng: "Đêm khuya rồi, nàng về phòng ngủ trước đi."
Bị đánh xong nữ nhân dường như rất nghe lời, xoay người đi về phía trước, còn gật gật đầu tỏ ý đáp lại Tiêu Kinh.
Nàng đi rất chậm, chân bước từng bước nhỏ di chuyển về phía trước, mỗi bước đều vô cùng cẩn trọng, sợ ảnh hưởng đến da thịt bị đánh trên mông, sẽ có một trận co rút đau đớn.
Tới lúc leo lên giường, càng phải cẩn thận hơn, nơm nớp lo sợ, quần áo cũng không cởi, cứ như vậy chui vào chăn bông, từ đầu đến chân đều dùng chăn che kín lại.
Chờ sau khi nữ nhân đi vào, Tiêu Kinh mới ở trong sân tắm, đem toàn bộ vết bẩn trên người rửa sạch đi.
Hắn là một nam tử thô lỗ, từ bộ dáng giặt quần áo kia cũng mơ hồ nhận ra được hắn không phải người để ý những việc này.
Trước kia một mình hắn ở trong núi săn thú, ba bốn ngày không tắm rửa cũng là chuyện bình thường, nhưng hiện giờ, nữ nhân kia nhìn qua là biết người thích sạch sẽ, tất cả mọi thứ của hắn trong mắt nàng đều không tốt, hắn không muốn lại có thêm một việc làm cho nàng ghét bỏ.
Huống chi, thân hình nữ nhân kia trắng nõn mềm mại, hắn lại dùng đôi bàn tay dơ bẩn của mình sờ lên, hắn cũng không nỡ.
Động tác Tiêu Kinh càng thêm lưu loát, phá lệ cẩn thận tẩy rửa, đầu ngón tay ngón chân đều chà xát.
Trở lại vào phòng, nhìn thấy trên giường có một chỗ nhô lên, còn có mái tóc dài đen nhánh giống như thác nước từ trong chăn chui ra.
Hắn nhìn ra được nữ nhân kia bị đánh mông trong lòng khẳng định đang rất uất ức, nhưng mà cũng không thể đặt trong lòng, quy củ chính là quy củ, đây là điều mà Tiêu Kinh học được trong quân đội, hắn cứ như vậy thổi đèn leo lên giường.
Sau khi Tiêu Kinh nắn xuống, lôi kéo một góc chăn, nghĩ đến muốn ôm nữ nhân trong chăn ngủ.
Một tay xoa vυ', một tay đặt trên eo thon, giống như mấy ngày trước, đã thành thói quen của hắn, nếu mà không cho hắn, nói không chừng hắn ngủ không được.
Chỉ là, một cái, hai cái, ba cái, Tiêu Kinh thế nhưng không thể kéo chăn ra.
Chăn bị nữ nhân gắt gao níu lại, không muốn chia chăn cho hắn.
A, thật là cáu kỉnh.
Nhưng nữ nhân này không đem hắn đá xuống giường thì tính tình cũng xem như có khắc chế, đương nhiên cũng không ngoài khả năng là do mông nàng đau nên không giơ chân đá hắn.
Tiêu Kinh cũng không thật sự dùng sức kéo chăn, sợ lực tay của mình quá lớn, lỡ như đem chăn giựt hỏng, lại phải tốn thêm bạc mua cái mới.
Tiêu Kinh không còn động tĩnh, trong phòng lập tức chìm vào im lặng, hai người họ một người thì giấu mình trong chăn, một người thì duỗi thẳng tay chân ngửa mặt lên trời, đều là bộ dáng bỏ mặc, cực kỳ giống đôi phu thê mới cưới đang giận dỗi nhau.
Đầu thu ban đêm se lạnh, nhưng thân thể của Tiêu Kinh tốt, hơi nóng đầy người, lại thêm mặc quần áo nên không thấy lạnh lắm.
Trong lúc yên tĩnh, lại có một âm thanh khóc nức nở, rất nhẹ, rất ngắn, dùng chăn che miệng không cho bất cứ kẻ nào nghe được.
Tai của Tiêu Kinh tốt hơn người bình thường, trong bóng đêm lập tức mở mắt ra, lặng lẽ quay đầu qua xem, nhìn thấy nửa gương mặt nữ nhân hơi lộ, nước mắt loang lổ, lóe vệt nước dưới ánh trăng.
Mới liếc mắt nhìn một cái, ngực của Tiêu Kinh đã căng thẳng.
Tính tình nữ nhân này chính là kiêu ngạo như vậy, lúc tỉnh, nước mắt chảy ra đều phải nghẹn trở về, lúc hôn mê, trong miệng tràn đầy tiếng nức nở, lại vẫn cố nén không khóc.
Mà hiện giờ, thân mình cuộn tròn, che miệng, khóc thương tâm như thế.
Nữ nhân cũng không biết chính mình sao lại yếu ớt như vậy, nàng bị lưu lạc, lúc đập đầu tìm chết, cũng không rơi một giọt nước mắt.
Chỉ là hiện giờ, nàng ăn nhờ ở đậu, chịu người khác "lăng nhục", không cam lòng, mà nhiều hơn...là sự uất ức không nói nên lời.
Ở nhà, ngay cả lòng bàn tay nàng cha còn chưa từng đánh qua, vậy mà lúc này chỉ mới mấy ngày, nàng lại bị một nam nhân thô lỗ đánh mông hai lần, lần đánh thứ hai còn tàn nhẫn hơn lần thứ nhất.
Nàng đem hết thảy đều giấu trong lòng, giống như nàng đem chính mình chôn trong chăn, nhưng mà hơi thở nóng rực của Tiêu Kinh ở ngay phía sau, đặc biệt là hắn không rên một tiếng mà nằm xuống, đáy lòng uất ức cũng không kìm nén được nữa, nước mắt giống như hồng thủy mà đua nhau tuôn ra.