Tháo Hán Cùng Kiều Nương

Chương 23: Nam nhân hỗn trướng ( hơi H )

Nước giếng ban đêm rất lạnh, cả người đầm đìa mồ hôi, hắn dội nước từ đầu đến chân, tất cả đều chảy hết xuống dưới, biến mất vào trong lớp bùn đất.

Tắm rửa xong, Tiêu Kinh quay về phòng, nhiệt khí vừa nãy ở trong phòng vẫn còn, thân thể mát lạnh của hắn lại một lần nữa khô nóng lên, côn ŧᏂịŧ cũng có dấu hiệu ngẩng cao đầu.

Hắn chui vào trong chăn, gắt gao ôm nữ nhân vào trong lòng ngực, côn ŧᏂịŧ cứng rắn để trên mông nàng nhưng hắn không tiếp tục làm giống như lúc trước nữa.

Sau khi sờ qua tư vị của hoa huyệt xong, hắn cảm thấy bàn tay thô ráp của mình thật là nhạt nhẽo vô vị, đến cả hứng thú để thủ da^ʍ cũng không có, trong đầu chỉ toàn là hình ảnh của tiểu huyệt trơn trượt ướt nóng kia, liên tục liếʍ mυ'ŧ giống như một cái miệng nhỏ vậy.

Nghĩ đến đây, hắn ôm nữ nhân sát gần hơn một chút, hai tay ôm chặt, ngực nóng như cái bếp lò.

Nữ nhân vẫn đang còn hôn mê nhưng lại không lên cơn sốt, thân mình mềm mại lành lạnh, làm gối ôm thật là sướиɠ.

Tiêu Kinh nhắm hai mắt lại dựa vào bên tai nàng, chịu đựng đau đớn giữa háng, giọng nói cất lên nghẹn ngào, “Nếu ngươi vẫn không chịu tỉnh lại thì ta liền thao ngươi, thao cho đến khi nào ngươi tỉnh lại mới thôi.”

Mấy ngày nay hắn thật sự rất nhớ ánh mắt sáng ngời quật cường cùng với bộ dáng giương nanh múa vuốt của nàng, nếu làm thật, nói không chừng có thể kí©ɧ ŧɧí©ɧ nàng tỉnh lại.

Tiêu Kinh nghĩ ngợi lung tung, ngửi mùi hương nhàn nhạt trên cơ thể của nữ nhân mà chìm vào giấc ngủ.

Nữ nhân vẫn luôn hôn mê, trong đầu là một mảnh sương mù mênh mông, ký ức của quá khứ dù tốt hay xấu, tất cả đều xáo trộn vào với nhau mà hiện về.

Trong mơ có người phụ thân yêu thương nàng, có mẫu thân đánh đổi cả tính mạng để bảo vệ nàng, cho dù có thống khổ đến đâu đi chăng nữa nàng cũng vẫn không muốn tỉnh lại.

Nàng không ngừng gọi phụ thân, mẫu thân, muốn bọn họ mang nàng đi theo, cùng nhau rời khỏi nơi này, nhưng mà phụ thân lại nói, “Bảo bối của ta còn chưa kết hôn lập gia đình, chưa có con đàn cháu đống, chưa bắt đầu cuộc sống của chính mình thì làm sao chúng ta có thể mang con theo được?”

Mẫu thân lại nói, “Phải sống, nhất định là phải sống, quên hết chuyện trước kia đi, cũng không cần phải nhớ đến chúng ta, phụ thân cùng với mẫu thân chỉ cần con sống thật bình an mà thôi.”

Phải sống sót!

Đây là điều cuối cùng mà mẫu thân đã nói với nàng, cũng trở thành chấp niệm của nàng, cho dù có khổ đến đâu đi chăng nữa, nàng cũng đều cắn răng chịu đựng, mãi cho đến khi được gặp lại hai người ở trong mơ nàng mới dám nói một câu, sống tiếp thật sự mệt mỏi quá, nàng muốn đi theo bọn họ.

Ngủ đến mê man cũng không có nghĩa là nàng không biết gì cả.

Nàng nếm được hương vị của thuốc cùng với đồ ăn, có thể cảm nhận được bóng dáng của một nam nhân thường xuyên xuất hiện bên người nàng, hắn trông rất cao to, luôn nhằm vào lúc nàng sắp chìm xuống đáy vực sâu mà lôi nàng ra, còn không ngừng nói chuyện ở bên tai nàng.

Lúc đầu nàng không nghe được rõ ràng, nhưng cuối cùng nàng lại nghe ra được một câu nói thật hỗn trướng.

[...ta liền thao ngươi, thao cho đến khi nào ngươi tỉnh lại mới thôi.]

Cánh tay mềm mại của nàng thật sự không thể nhấc lên được, nếu không nàng đã quăng cho hắn một cái tát thật mạnh.

Nam nhân hỗn trướng, há mồm ngậm miệng đều là ‘thao’.

Một giấc này nàng ngủ thật sâu, cũng ngủ rất lâu, những cảnh hỗn độn trong mơ đều biến mất không thấy đâu, nàng chậm rãi mở mắt ra, cả người khó chịu không có chút sức lực nào, nhưng mà trong lòng lại cảm thấy thoải mái lạ thường.

Lúc này vẫn đang còn rất sớm, sắc trời vẫn còn đang xám xịt bên ngoài cửa sổ, nàng nhìn lên trần nhà, ngửi thấy mùi đất bùn ở trong không khí, cũng dần chậm rãi hồi phục tỉnh táo trở lại.

Đây là nhà của nam nhân đã mua nàng!

Mà lúc này đây hắn vẫn đang ngủ, bàn tay bá đạo ngang ngược còn ôm eo, nắm vυ' của nàng.