Tháo Hán Cùng Kiều Nương

Chương 21: Chuẩn mực của cái đẹp ( hơi H )

Da thịt của nữ nhân không chỉ trắng mà còn phi thường kiều nộn, vải bố trong tay Tiêu Kinh lại thô ráp, chỉ cần hơi dùng lực một chút là sẽ lưu lại dấu vết đỏ bừng ở trên da.

Làm đã mấy ngày rồi nên Tiêu Kinh cũng có chút thuần thục hơn, chỉ có điều thỉnh thoảng hắn vẫn không khống chế được lực đạo, hơi bất cẩn một chút liền để lại nhiều thêm mấy vệt hồng ở trên da nàng.

Giống như lúc này đây, vải bố ở trong tay hắn vừa mới lướt từ trên cổ xuống lau hết mồ hôi dính ở trên người nàng đi, nhưng mà khi trượt xuống vai dùng lực hơi mất khống chế một chút làm cho da của nữ nhân ở chỗ đấy trông như đυ.ng phải cái gì rồi nổi lên một mảng màu hồng.

Tiêu Kinh âm thầm cố gắng khống chế lực đạo của mình.

Chỉ có điều hắn càng khắc chế thì cơ bắp cánh tay càng căng chặt hơn, dẫn đến càng khó khống chế hơn.

Hắn chỉ có thể nới lỏng cánh tay ra mà tiếp tục lau xuống.

Ngực nữ nhân ra mồ hôi rất nhiều, cặρ √υ' tròn trịa trắng như tuyết to đến mức nhũ thịt đè nặng trĩu lên da thịt ở phía dưới, sờ vào thấy ướt đẫm mồ hôi.

Tiêu Kinh ước lượng qua độ to của cặρ √υ' này, cũng biết chúng nó nặng bao nhiêu, nếu trước ngực hắn mà mọc ra cặρ √υ' như vậy, chắc chắn là còn chảy ra nhiều mồ hôi hơn so với nàng.

Hắn tỉ mỉ lau kĩ hai luồng thịt vυ' trắng bóng tròn trịa kia, ngón tay đẩy sang phải sang trái lúc ẩn lúc hiện, bóp một cái, vừa nóng vừa mềm, lại còn thơm tho khó cưỡng.

Đung đưa theo cặρ √υ' ở trước ngực, nằm trên đỉnh núi thịt tuyết trắng là đầṳ ѵú hồng phấn nho nhỏ tròn vo nhô lên màu hồng phấn vô cùng đáng yêu.

Tiêu Kinh cũng muốn xoa bóp, không biết ngậm vào trong miệng cắn có thể có vị chua ngọt của anh đào giống như vậy hay không?

Dưới nách cũng ra rất nhiều mồ hôi, Tiêu Kinh nắm lấy khuỷu tay của nữ nhân, cầm vải bố nóng hổi lau qua lau lại thêm một lần nữa.

Lần đầu tiên nhìn thấy nách của nàng, Tiêu Kinh có chút kinh ngạc, nơi đó vậy mà lại trắng tinh nhu thuận không chút tì vết, ngay cả một cái lông cũng không có.

Lúc trước tắm cho nàng, hắn đã nhìn qua khe hở ở giữa hai chân nàng, nơi đó có một đám lông nhỏ, trên đầu nàng còn có tóc dài đen đặc, có nghĩa là cũng không phải người không có lông bẩm sinh, vậy mà sao phía dưới nách lại có thể sạch sẽ đến như vậy?

Tiêu Kinh đâu có biết mấy năm gần đây, nữ nhân trong kinh thành đều lấy tinh tế trơn bóng làm chuẩn mực của cái đẹp, ngay cả nách cũng đều loại bỏ hết đi.

Khi nàng vừa mới phát dục, mẫu thân đã rút từng cái một đau đến mức nàng không nhịn được mà nước mắt lưng tròng, cũng không hiểu vì sao từ đấy trở đi dưới nách cũng không mọc lông nữa.

Mẫu thân còn vì nàng mà không chỉ làm những cái đó, cứ hai ngày lại ăn tổ yến một lần, bảy ngày tắm sữa bò một lần, mỗi tuần đại bồi bổ một lượt.

Thiên sinh lệ chất là do trời cho nhưng nếu không tẩm bổ tu dưỡng tốt thì làm sao có thể trưởng thành bộ dáng tinh tế đến như vậy được?

Tất cả những việc này đều là để chuẩn bị cho nàng đi lấy chồng, hiện giờ lại tiện nghi cho một tên thôn phu hương dã như Tiêu Kinh, đôi tay thô lỗ dơ bẩn được vuốt ve làn da mềm mại như tơ lụa thượng đẳng đã là phúc khí tu luyện mấy đời của hắn.

Lau xong nửa người bên trên liền đến nửa bên dưới.

Nữ nhân đang hôn mê lúc này ngoan ngoãn vô cùng, không khóc nức nở cũng không phản kháng, tuỳ ý để mặc hắn sờ nắn thân thể của nàng, cho dù có bị tách hai chân ra cũng không tỉnh lại.

Tiêu Kinh kéo chăn che đi nửa người trên của nàng rồi bắt đầu tụt quần nàng xuống, để lộ ra cặp chân dài trắng nõn trơn bóng kia.

Hai chân nàng bị tách ra, một chân nằm thẳng, một chân bị kéo lên để ở trên đầu gối của nam nhân, lộ ra nơi tư mật chưa từng bị ai khác nhìn thấy.

Phía dưới lớp lông quăn màu đen là một cái khe hở hẹp dài, hơi lộ ra da thịt hồng nhạt.

Dưới ánh nến lay động, Tiêu Kinh nhìn không thấy rõ ràng, cầm vải bố lau xuống, thế nhưng bất tri bất giác lại dùng sức lau nhiều hơn một chút.

Vải bố thô ráp lần lượt cọ qua khe thịt non mịn lau mồ hôi, bỗng dưng lại có dòng nước chảy ra.

Chất lỏng sáng lấp lánh dính trên miếng vải không giống nước bình thường bị hút vào mà lại dính ở bên trên.

Tiêu Kinh thò tay sờ lên chỉ thấy dính một tí, xoa ở trong lòng bàn tay rồi nhận ra đây không phải là mồ hôi mà là dâʍ ɖị©ɧ của nữ nhân.

Hắn đưa vải bố ở trong tay lên mũi ngửi, hít sâu một hơi, ngửi được một mùi vị tao lãng đặc biệt.

Đôi mắt đen sâu thẳm nhìn chằm chằm vào giữa hai chân của nữ nhân, thấy khe thịt nho nhỏ còn hồng hơn so với vừa rồi, hắn dùng ngón tay mở ra một chút, bên trong còn đang phiếm một ít nước, đúng là dâʍ ɖị©ɧ từ trong cơ thể nàng chảy ra.

Tiêu Kinh cảm thấy thân thể hắn cũng nóng lên giống như nữ nhân đang bị sốt này, khô nóng thật sự, cả người toát ra mồ hôi nhỏ xuống từng giọt trên cái đùi trắng nõn của nữ nhân, mà ngón tay của hắn bất tri bất giác duỗi ra cho vào trong khe thịt của nàng.