Tháo Hán Cùng Kiều Nương

Chương 14: Nữ nhân thuộc về hắn ( hơi H )

Tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng ngà quyện với da thịt trắng nõn phảng phất như muốn ngấm vào mông nàng, thế nhưng từng giọt lại chảy xuống đệm.

Nhờ có ánh trăng mà Tiêu Kinh có thể nhìn rõ hết tất cả mọi thứ, trong đầu hiện lên hình ảnh nữ nhân giương nanh múa vuốt, sát khí đằng đằng khi biết được chuyện này.

Nghĩ đến đây, căn phòng đơn sơ chợt phảng phất có tiếng cười trầm thấp của nam nhân.

Tiêu Kinh nhanh chóng thu dọn rồi đi xuống bếp.

May mà nước nóng đun lúc nãy vẫn còn một chút, mặc dù đã nguội nhưng vẫn đủ để lau mông cho nàng.

Lúc này hắn không dám lại có ý tưởng không an phận nữa, động tác cũng cực kì nhanh, không dám nhìn đến nơi bí ẩn nằm giữa hai chân của nàng, cố gắng lau sạch hết chỗ tϊиɧ ɖϊ©h͙ mà hắn vừa bắn ra, lập tức kéo quần lên che đi cặp mông trắng nõn kia.

Nếu lại nghĩ đến, công sức mà hắn thật vất vả để bắn ra một hồi đều trở nên uổng phí, đêm nay không biết sẽ phải làm thế nào mà chịu đựng được tiếp.

Nữ nhân vẫn ngủ an ổn như cũ, ngoan ngoãn không nhúc nhích, Tiêu Kinh lại một lần nữa từ phía sau mà ôm nàng vào trong l*иg ngực.

Tay hắn đặt lên eo nữ nhân, nhắm hai mắt lại, tâm tư trầm tĩnh trong chốc lát cũng chìm vào giấc ngủ, trong tiềm thức mê man, hắn cảm thấy ngực giống như được lấp đầy, lại còn ngửi được một mùi hương thơm ngọt nhàn nhạt.

Cha, nương, hôm nay nhi tử cũng coi như là đã lập gia đình rồi!

Nếu như bây giờ hỏi lại hắn vấn đề ban chiều, hắn sẽ lập tức trả lời:

Đuổi theo!

Nhất định sẽ đuổi theo!

Cho dù có phải đi tới tận chân trời góc bể hắn cũng sẽ đuổi theo tìm về cho bằng được nữ nhân thuộc về hắn!

Tiêu Kinh ngủ chưa được hai canh giờ đã tỉnh lại, là bị nóng làm cho tỉnh ngủ.

Hắn tòng quân mười mấy năm, cho dù là đã ngủ rồi cũng vô cùng cảnh giác với mọi thứ xung quanh, mấy năm làm thợ săn cũng không thay đổi được điều này, nhiệt độ nóng bỏng ở trong l*иg ngực làm cho hắn lập tức mở mắt.

Sắc trời vẫn tối như cũ, chỉ có mặt trăng là đã thay đổi vị trí.

Tiêu Kinh sờ lên mặt nữ nhân, gương mặt nàng lúc này không chỉ nóng hổi mà còn toát mồ hôi lạnh, toàn thân nóng rực, gắt gao túm lấy chăn mà run bần bật nằm trong ngực hắn.

Hắn vội vàng ngồi dậy định xuống đất, nữ nhân cảm nhận thấy nhiệt độ rời đi liền khóc nức nở nghẹn ngào giống như tràn đầy tuyệt vọng bi thương.

"Đừng sợ, ta không đi đâu cả, ta sẽ luôn ở đây."

Hắn vỗ về bả vai nhẹ nhàng trấn an nàng, chờ tiếng khóc nức nở nhỏ dần mới đứng dậy xuống giường lập tức tìm mồi lửa để thắp nến.

Tiêu Kinh đặt giá cắm nến đặt lên bệ cửa, ánh nến lay lắt chiếu sáng cả căn phòng nhỏ, chiếu rọi nỗi thống khổ ở trên gương mặt của nữ nhân.

Khuôn mặt quật cường cứng cỏi mỹ lệ lúc này đã tái nhợt, mày đẹp nhíu chặt lại, Tiêu Kinh nhìn thấy nàng không ngừng đổ mồ hôi, trong lòng cứ như lửa đốt.

Hắn định đánh thức nàng dậy, nhưng nghĩ đến tính tình quật cường của nàng, nếu tỉnh lại nhất định sẽ không chịu để lộ ra một phần bi thương sợ hãi nào mà lại nặng nề đè xuống chịu đựng.

Nhịn lâu thành tật, như vậy sẽ không tốt, chi bằng để cho nàng phát tiết ra ngoài, nếu có thể khóc được thì càng tốt, như vậy sẽ mau khỏi hơn.

Tiêu Kinh ngồi dưới ánh nến lau mồ hôi cho nàng, bóp tay bóp chân cho nàng cũng đã được một lúc lâu rồi nhưng vẫn không thấy tiến triển tốt đẹp hơn.

Nữ nhân đã không còn nức nở nữa, nhưng mà tiếng hít thở càng lúc càng nặng, thân mình không ngừng run rẩy.

Nghiêm trọng nhất là bữa cơm chiều nay thật vất vả mới ăn được lại bị nàng nôn hết lên người Tiêu Kinh.

Cuối cùng hắn cũng không ngồi im được nổi nữa, đứng dậy dọn dẹp thu thập giường đệm cho nữ nhân, đến cả quần áo của hắn cũng chưa kịp thay, cứ như vậy lao ra cửa đi thẳng vào trong bóng tối.