Tháo Hán Cùng Kiều Nương

Chương 6: Chỉ có thể nhìn mà không được ăn ( hơi H )

Nhìn đến làn da trắng nõn mang theo dấu vết đỏ ửng ở trước mặt, Tiêu Kinh cho dù da dày thịt béo đến đâu cũng khó tránh khỏi đỏ mặt, trong lòng cảm thấy ấm áp giống như được một làn nước ấm chảy qua.

Ngẫm nghĩ một chút lại cảm thấy có gì đó không đúng, nữ nhân này vẫn luôn nhảy dựng lên như thú hoang, tại sao tự dưng lại an tĩnh để mặc cho hắn tuỳ ý sờ soạng xoa nắn nãy giờ như vậy?

Ánh mắt của hắn miễn cưỡng rời khỏi cặρ √υ' của nữ nhân, ngước lên nhìn lại chỉ thấy nữ nhân đang nghiêng đầu rũ cằm, hai mắt nhắm nghiền, ngồi ở trong làn nước ấm mà ngủ.

Thân thể loã lồ, da thịt trắng nõn trơn bóng, khuôn mặt sạch sẽ lộ ra ngũ quan tinh xảo, cặp lông mi dài rậm uốn lượn cong vυ't, nàng lung lay như sắp đổ, không hề phòng bị một chút nào, giống như là một đứa trẻ vậy.

Nàng thật sự rất mệt mỏi!

Gặp nạn bị đả kích trầm trọng, nữ nhân phải sống trong thù hận cùng với lo lắng đề phòng mỗi ngày, nửa tháng nay nàng chưa từng có một giấc ngủ ngon nào.

Không biết là do nước ấm khiến cho cơ thể nàng thoải mái hay là do nàng buông lỏng phòng bị ở trong lòng, khó mà thấy được nàng ngủ sâu như vậy.

Tiêu Kinh im lặng trong chốc lát, thấy nữ nhân vẫn không nhúc nhích, lúc này mới an tâm xác nhận là nàng đã ngủ thật rồi.

Sau đó động tác của hắn trở nên nhanh hơn, bàn tay to bắt đầu rửa đến bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© của nữ nhân, nhìn thấy nơi tư mật của nàng được bao trùm bởi nhúm lông đen ngắn ngủn, một mạt diễm lệ như ẩn như hiện ở trong nước.

Hầu kết của hắn lăn lộn qua lại, hạ thân trướng đến phát đau, cứng phồng lên giống như muốn chọc thủng vải dệt ở đũng quần của hắn vậy.

“Mẹ nó! Tiêu Kinh, ngươi cũng đâu phải là súc sinh!”

Tiêu Kinh đè thấp giọng tự chửi chính mình, sau đó cầm lấy miếng vải thô tuỳ tiện lau qua vài cái cho xong, tránh được phía trên nhưng cũng không tránh được bên dưới.

Hắn lau bàn chân cho nàng, không chỉ nhỏ hơn cả lòng bàn tay của hắn mà còn trắng nõn, mỗi một ngón chân đều trông giống như châu ngọc, tròn trịa nõn nà chẳng khác gì những chiếc bánh trôi mà hắn ăn vào mỗi dịp Tết Nguyên Tiêu.

Bàn chân của nàng đã ngâm lâu ở trong nước, phủ thêm một tầng nước mà trở nên mềm nhũn, thật là xinh đẹp!

Ngón tay của Tiêu Kinh không ngừng xoa bóp giữa các ngón chân của nàng, lúc này đâu còn là hỗ trợ tắm rửa nữa, rõ ràng là hành động da^ʍ uế bỉ ổi.

“Thao! Ngươi rõ ràng là người của lão tử, vậy mà lại...”

Chỉ có thể nhìn mà không được ăn!

Cổ họng hắn khô khốc, giọng nói cũng trở nên khàn đυ.c.

Cuối cùng, hắn hít sâu vào một hơi, nhắm hai mắt lại ôm nữ nhân lên, cầm đại lấy một bộ quần áo của hắn, lau qua người rồi nhét nàng lại vào trong ổ chăn.

Nữ nhân vẫn không hề tỉnh lại, nàng mơ màng túm lấy chăn, trong cổ họng còn phát ra thanh âm nghẹn ngào, không nghe rõ được nàng đang muốn nói cái gì.

Tiêu Kinh đứng ở mép giường, nhìn thấy khuôn mặt trắng nõn tựa như trứng gà kia đang cọ xát vào cái chăn chứa đầy hơi thở của hắn, khiến cho lòng hắn có một loại cảm giác tê dại không nói nên lời.

Hắn đứng nhìn chăm chú một lúc, sau đó bắt đầu xoay người dọn dẹp bồn gỗ cùng với sàn nhà ướt dầm dề, cố gắng làm thật khẽ, không tạo ra tiếng động lớn.

Nhìn đến bộ quần áo của nữ nhân bị hắn lột xuống vừa nãy, Tiêu Kinh dừng lại một chút, cầm lấy đi vào bếp, vứt toàn bộ vào trong đống lửa, cũng không thèm liếc mắt nhìn lấy nổi một lần.

Cuối cùng, Tiêu Kinh lấy ra một cái hộp sứ ở trong ngăn tủ, nghiêng người ngồi xuống mép giường, bóp lấy cằm của nữ nhân xoay mặt nàng hướng vết sẹo về phía hắn.

Toàn bộ vết máu ở trên mặt nàng đều đã được rửa sạch sẽ, để lộ ra một vết cắt từ trên trán xuống đuôi mắt, vì miệng vết thương bị dính nước lúc gội đầu mà trở nên trương phồng đáng sợ.

Một khuôn mặt đẹp như vậy mà lại bị một vết thương làm hỏng!

Đối với Tiêu Kinh mà nói, hắn chỉ cần một nương tử có thể cùng sinh hoạt, cùng ăn cùng ngủ, cùng sinh hài tử, hắn căn bản cũng không để bụng đến việc nàng có xinh đẹp hay không.

Hơn nữa ở trên người hắn cũng không thiếu những vết sạo càng khủng bố dữ tợn hơn vết thương của nàng, cũng không có gì to tát cả.

Tiêu Kinh mở hộp sứ ra, bên trong tràn đầy mùi hương dược thảo nồng đậm, hắn thò tay vào trong hộp moi ra một đống thuốc mỡ bôi lên miệng vết thương ở trên trán nàng.