Tống Dực sau một hồi bình tĩnh định hình lại vấn đề, liền gọi một cuộc điện thoại: “ mau điều tra cho tôi, hoàn cảnh của người này…”
Cúp máy, anh mân mê cánh hoa trên bàn, lại miên man suy nghĩ một chút về Tiêu Chiến, từ ngày đến Vương thị bàn hợp đồng mà vô tình gặp được cậu ấy, một dáng vẻ hoạt bát thuần khiết, lại mang trên môi nụ cười tươi đẹp đến mê hoặc lòng người, Tiêu Chiến chính là mẫu người mà anh luôn muốn tìm kiếm.
Rất nhanh, tài liệu được gửi đến cắt ngang dòng suy nghĩ kia,, anh nhìn 1 vài thông tin đó, miệng lại nở nụ cười:
“ Chỉ là anh em nuôi thôi sao,,,,tiểu thiếu gia họ Vương này,,,thật không giống nha~, thú vị rồi đây”
Tống Dực sau đó mua vài chiếc bánh kem nhỏ, được trang trí bắt mắt, lái xe đến Vương thị, là đối tác quan trọng, nên việc anh đến nơi này cũng không gặp cản trở gì, nhưng ngoài ý muốn là khi anh đi tới phòng làm việc của Tiêu Chiến, nơi đó đã xuất hiện nhiều hơn một người.
“ Tán Tán, có ngon không”
“Rất ngon a~” nơi chiếc ghế đặt cạnh cửa sổ, Tiêu Chiến đang vừa ăn bánh vừa đưa mắt nhìn cảnh vật bên ngoài, thiếu gia họ Vương đứng bên cạnh, nói nói cười cười, thỉnh thoảng còn cầm khăn giấy lau miệng cho người kia. Tống Dực cũng không quay bước, đưa tay lên gõ cửa 3 cái.
2 người trong phòng quay lại nhìn, khác nhau ở chỗ, Tiêu Chiến thì bất ngờ, Vương Nhất Bác lại vô cùng không vui, cái tên này lúc người ta đang dỗ dành người trong lòng, hắn tới góp vui cái gì? Sắc mặt đen lại, Vương Nhất Bác liền cũng đi tới cùng Tiêu Chiến.
“ Giám đốc Tống, anh đến gấp như vậy là có chuyện gì sao? Hay hợp đồng có vấn đề?” – Đặt chiếc bánh trên tay xuống, anh thuần thục rót 1 ly trà cho Tống Dực.
“ Đúng là có chút vấn đề, tôi đến sớm, định đầu giờ chiều sẽ bàn bạc với em”
Tiêu Chiến nhìn sang Vương Nhất Bác đang đứng bên cạnh mình, thấy cậu hình như có vẻ không được vui, liền lo lắng.
“ Nhất bác, xin lỗi, Tán Tán không biết hôm nay sẽ có việc đột xuất, không thể chơi game cùng nhau được rồi”
Vương Nhất Bác ngồi xuống bên cạnh anh, không kiên nể gì mà thơm lên má Tiêu Chiến một cái nói: “ Chiều nay em được nghỉ, em đợi Tán Tán xong việc, về nhà ban đêm chúng ta lại chơi”
Tống Dực tròn mắt nhìn, thằng nhãi con này rõ ràng là đang thị uy với mình đây mà, còn trước mặt mình mà hôn A Chiến. Bây giờ anh mới rõ ràng rồi,,, đây căn bản không phải Tiêu Chiến bao nuôi trai trẻ, mà chính là đứa trẻ kia mới là người dụ dỗ bao nuôi một thanh niên lớn tuổi không có tâm cơ.
Không khí đầy mùi thuốc súng trong phòng trợ lý Tiêu kéo dài đến đầu giờ chiều còn chưa chấm dứt, khi hai bên đang hoan hỉ bàn các vấn đề có liên quan đến hạng mục hợp tác, thì Vương Nhất Bác cũng hầm hầm ngồi bên cạnh đọc sách. Tống Dực thấy mình thành công kéo đi sự chú ý của Tiêu Chiến liền vui vẻ trong lòng, kɧıêυ ҡɧí©ɧ nhìn cậu “ em trai” không cùng huyết thống với người anh thích.
Vương Nhất Bác chân chân chính chính hiểu ra: trên đời này tiểu tam không đáng sợ, cái thực sự đáng sợ là tiểu tam chai mặt, tiểu tam có điều kiện tốt, tiểu tam hiểu lòng người, mà tên Tống Dực này chính là một minh chứng.